Chương 3028 “Sao vậy? Cố Thành Trung về rồi sao?” “Vừa mới, vừa mới về, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi của anh ấy. Anh ấy cho tôi nhìn thấy anh ấy một chút, tôi vừa quay đầu lại… Anh vốn đang đứng ở chỗ này, chính chỗ này!” Cô chỉ chỉ cửa phòng bếp: “Đã tựa vào chỗ này!” “Có phải cô hoa mắt rồi hay không, tôi mới vừa từ trên lâu đi xuống, nhưng không thấy cái gì cả.” “Không thể nào, anh ấy mới vừa trở về, còn đổi giày…” Cô cuống cuồng lật đật đi tới cửa huyền quan, phát hiện cửa đóng chặt, cô nhớ lúc Cố Thành Trung về chưa đóng cửa. Cô cũng quên đóng, chỉ một lòng muốn nấu cơm cho anh ăn. Đúng rồi, anh còn đổi giày. Giày đâu? Dép ở nhà vẫn còn tại chỗ, cũng không có giày da được thay ra. Nhưng mà… Rõ ràng chính là anh mà? Cái ôm và nụ hôn mới vừa rồi còn chân thực như vậy, sao có thể chỉ trong một cái chớp mắt mà đã không thấy người đâu rồi. “Cố Thành Trung, anh đi ra đây, có phải anh lên lầu rồi hay không!” Cô có chút không tiếp nhận nổi, muốn đi lên lầu tìm người. “Được rồi, cô đừng đánh thức con nhỏ, tụi nó vừa mới ngủ. Tôi vừa đi xuống, có người đi lên hay không tôi còn không biết sao? Tôi biết bây giờ cô rất lo lắng cho Cố Thành Trung, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, anh ấy quả thật là chưa về, cô đừng như vậy, đừng dọa tôi sợ có được hay không?” “Tại sao cô lại không tin tôi? Tôi thật sự nhìn thấy Cố Thành Trung, anh ấy còn ôm tôi, còn bảo tôi nhìn anh ấy một chút. Thật đó, cô tin tôi đi, có được hay không? Anh ấy không ở trên lầu thì nhất định đang ở trong sân, tôi đi tìm anh ấy!” “Hứa Trúc Linh…” Dương Nguyệt muốn ngăn cô lại, nhưng cô lại tránh thoát. Cô lảo đảo nghiêng ngả chạy tới vườn hoa, nhưng vườn hoa trống không, làm gì có bóng dáng của Cố Thành Trung. “Cố Thành Trung, anh đi ra đi, em nhìn thấy anh mà, anh nói với Dương Nguyệt là em không có gạt cô ấy đi. Anh đi ra đi có được hay không? Cơm tối sắp xong rồi, có phải anh đang trách em không chịu nhìn anh thật kỹ hay không? Xin lỗi, đáng lẽ em không nên làm gì cả, nhìn anh cho thật kỹ…” “Cố Thành Trung, anh đi ra đi có được hay không?” Cô đau đớn kêu gào. Đến cuối cùng, cả người cô chật vật ngã xuống đất, sương đêm rơi xuống làm ướt người cô. Dương Nguyệt thấy vậy vội vàng bước lên đỡ cô dậy. Cô che mặt khóc nức nở, không dừng lại được. Anh thật sự đã về, anh đã vê… Dương Nguyệt nhìn căn nhà trống rỗng, làm gì có bóng dáng Cố Thành Trung?