Chương 3048 “Người phụ nữ này đúng là có số khắc chồng, đáng sợ quá đi!” Từng là đôi vợ chồng kiểu mẫu, bây giờ lại trở thành đề tài của những câu chuyện “trà dư tửu hậu” của mọi người. Có người ủng hộ, cũng có nhiều người không thèm quan tâm. Mỗi ngày Hứa Trúc Linh đều rất bận rộn, vốn dĩ không có thời gian để đọc những bình luận trên mạng, cô cũng không thèm quan tâm đ ến lời nói của người ta. Một nghìn người thì có một nghìn ý kiến khác nhau. Có những người rảnh quá, không có việc gì để làm nên mới lên mạng làm anh hùng bàn phím. Bởi vì sự thật luôn là sự thật! Nhưng không ngờ điều làm cho cô tức giận là vào ngày khai giảng tháng chín, cô không thể đưa Cố Hy với Niệm Noãn đến nhà trẻ tư nhân quý tộc, cũng không biết tại sao đám phóng viên kia lại “thần thông” đến thế, làm thế nào mà họ lại tìm đến trường học của mấy đứa trẻ để gây chuyện, làm cho hai đứa trẻ vô cùng hoảng sợ. Cô là một người mẹ, thật sự không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, lưỡng lự mãi cuối cùng cô quyết định mở họp báo, mời phóng viên đến để làm cho ra nhẽ. Ngày hôm đó, cô mặc một bộ quần áo mang phong cách OL, bên trên là áo sơ mi màu đỏ, bên dưới là chân váy màu đen, tóc chải gọn gàng, trông rất đơn giản và chỉnh tê. Kèm theo là những món trang sức lấp lánh như khuyên tai, vòng cổ, nhãn… không thiếu một thứ nào. Rất nhiều ngày qua cô luôn xuất hiện với hình ảnh này, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm cho mọi người nghe theo cô. Nhưng thật ra cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cô ăn mặc như thế này, biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ… Vốn dĩ là cô bị ép phải đi đến bước đường này. Trước kia cô rất ghét đi giày cao gót, về cơ bản ngoài những dịp đi dự tiệc còn lại thì cô sẽ không đi. Còn bây giờ, hàng ngày cô đều phải đi, cho dù là đến công trường, mặt đất mấp mô không bằng phẳng, chân bị cọ xát đến mức trầy da chảy máu cũng vẫn phải chịu. Dù có đau cũng chỉ đành chờ đến lúc không ai để ý, tự mình dán miếng dán lên vết thương rồi đi tiếp. Cô trang điểm xinh đẹp, tô son màu đỏ. Thở dài mệt mỏi một tiếng. Mới có một thời gian ngắn mà cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi, quãng thời gian sau này còn rất dài, cô nhất định phải cố gắng chống đỡ. Cô nói với Cố Thành Trung đang hôn mê trên giường: “Giá như anh mở mắt ra nói cho em biết em mặc như này có được không, cũng không biết anh có thích hay không, anh chưa bao giờ nhìn thấy em mặc như vậy mà.” “Thành Trung, em đang rất cố gắng, anh không được phép buông xuôi bản thân mình anh biết chưa? Em phải đi công tác, bây giờ đến lượt em kiếm tiền để nuôi gia đình, anh chỉ cần ở nhà, chỉ việc thật đẹp thôi được không?” “Em đi đây, yêu anhl” Cô cúi xuống hôn lên trán anh sau đó mới lưu luyến rời đi. Nếu như có thể, cô thật sự muốn ở bên cạnh anh hai tư trên hai tư. Nhưng cô không thể.