Chương 3088 “Buồn ngủ, muốn đi ngủ.” “Khoan đã, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em! Anh có thích em không, dù chỉ là một chút cũng tính?” “…” Anh không nói bất kỳ câu nào, đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước về phía phòng ngủ, không thèm quay đầu lại, sau đó năm xuống giường, thậm chí còn tự mình đắp chăn. Chẳng có gì thú vị cải Cái đồ không có tình cảm, tác phong cố chấp, thế mà cô lại còn mong chờ lời nói thật lòng của anh sau khi uống rượu sao? Đúng là ngốc nghếch mài. Cô không còn tâm trạng ăn uống, vứt hết đồ vào thùng rác, sau đó ôm Ông Chủ nằm trên sô pha xem tivi. “Ông chủ, mày nói xem Cố Hy có thích tao không?” “Meo…” Có lẽ là không thích bởi vì nếu như thực sự có tình cảm với cô thì nhiều năm như vậy ít nhiều cũng phải biểu lộ ra. Nhưng dù một chút cô cũng không cảm nhận được anh thích cô, lúc nào cũng đối xử với cô một cách khách sáo. Đối với người mình thích, anh sẽ không như vậy chứ? Người mà anh thích là Uyển Nhị, vì vậy anh mới mang cô ta về nhà gặp bố mẹ, muốn họ chấp nhận cô †a. “Meo…” “Ông Chủ, hình như là tao tự mình đa tình, khó chịu quá.” Niệm Noãn than thở một tiếng, ủ rũ nằm lên sô pha, Ông Chủ khẽ khàng liếm má cô. Dường như nó có thể cảm nhận được nỗi thất vọng trong cô, muốn an ủi cô. “Ông Chủ, tao thích Cố Hy nhưng anh ấy lại không thích tao.” Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Từng giây từng phút trôi qua, sáng ngày hôm sau, cô đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô mơ màng ra mở cửa, nhìn thấy Uyển Nhi đang đứng bên ngoài, vẻ mặt rất tức giận, lúc này cô mới bừng tỉnh. “Uyển Nhi? Sao chị lại đến đây, cứ tự nhiên ngồi đi, em buồn ngủ quá, em ngủ thêm một lát đã.” Nói xong cô nằm lên sô pha, ôm lấy Ông Chủ rồi ngủ tiếp. _ Chương 1652: Lòng dạ quá _ sâu Thích Uyển Nhi nhìn thấy cô ngủ trên ghế sô pha, chăn rơi xuống sàn nhà, sau đó, cô ta đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Cố Hy còn chưa tỉnh, cô ta thở phào một hơi. “Đừng ngủ nữa, em có mang bữa sáng đến cho anh, tối qua anh không nói gì với em mà đã rời đi rồi.” Cô ta đánh thức Cố Hy, anh mơ màng mở mắt ra. “Sao lại vậy, chẳng phải tôi đã gửi tin nhắn cho cô rồi sao?” “Nhưng em không nhận được tin nhắn nào cả.” “À, xin lỗi, tôi quên mất.” Lúc Cố Hy đi đến cửa phòng, anh thấy hơi đau đầu. : _ Thích Uyển Nhi nghe thấy vậy, cô ta căn chặt môi, trong mắt hiện ra một chút tức giận nhưng cô ta nhanh chóng nén cảm xúc này xuống. Khi họ đang ăn sáng, đột nhiên Thích Uyển Nhi nói: “Cố Hy, em định chuyển ra khỏi trường và đến đây sống chung với anh, anh thấy sao?” Thích Uyển Nhi vừa nói xong, hai người còn lại trong phòng đều sững sờ. Vốn dĩ cô đang hơi mơ màng, không ngờ cô ta sẽ nói như vậy, cô mở to mắt nhìn Cố Hy. Trái tim như nhảy ra khỏi lông ngực. ““Đứớc Anh nhẹ nhàng trả lời rồi tiếp tục ăn sáng.