Chương
“Ngày hôm đó… Hôm đó em uống say, chính miệng em đã nói… chính miệng em nói, nói người mà em thích không cần em..”
Bạch Minh Châu nghe vậy, nhíu chặt lông mày. Sau khi cô say rượu vậy mà lại nói ra rồi?
Cô khẽ cụp mắt, hàng mi cong vút che đi ánh sáng bên trong.
Theo sau đó cô cũng buông dĩa xuống.
“Em ăn no rồi, anh cứ ăn từ từ.”
Nói xong đứng dậy cầm đĩa mang vào phòng bếp.
Ôn Mạc Ngôn vội vàng đuổi theo, nhìn thấy cô đổ hơn nửa đĩa mì Ý vào thùng rác.
“Bạch Minh Châu…”
Mắt thấy cô muốn đi, Ôn Mạc Ngôn vươn tay nắm lấy cổ tay giữ lại.
Không biết tại sao khi thấy cô tức giận, Anh lại cảm thấy lòng nghẹn lại muốn nói lời xin lỗi.
Cô tức giận lên không đáng yêu chút nào, còn rất dọa người.
Anh cảm thấy lúc cô nở nụ cười rất xinh đẹp, khi cô hung hăng bướng bỉnh đi báo thù cho bản thân rất xinh, khi cuộn tròn người đi ngủ cũng vô cùng đẹp.
Mà giờ phút này…
Không xinh đẹp một chút nào.
Cô tức giận, anh cũng không vui theo.
“Buông tay!”
Bạch Minh Châu lạnh mặt quát một tiếng.
“Không buông.” Thanh âm của anh đột nhiên tăng lên, khó có khi không lắp bắp, ngược lại còn nói rõ ràng từng từ từng chữ.
“Anh biết… Anh biết anh đã chọc giận khiến em không vui. Em có thể đánh anh cho hả giận, nhưng đừng dùng… trò chiến tranh lạnh với anh. Anh không phải cố ý đâm vào… vết sẹo của em đâu.”
“Anh nghĩ rằng tôi không dám sao?” Bạch Minh Châu lạnh giọng nói, theo sau đó xoay người hung hẳng nện một quyền lên khóe miệng Ôn Mạc Ngôn.
Chỉ nháy mắt, khóe miệng đã sưng đỏ.
Trong miệng mùi máu tươi ngập tràn.
Anh ta nuốt vài miếng, xoa xoa miệng vết thương.
Nhưng anh cũng không lùi lại, bàn tay vẫn như cũ không chịu thả ra, gắt gao nắm chặt tay cô.
Bạch Minh Châu nóng nảy, cố gắng giãy dụa, nhưng lại không thoát ra được.
Lẽ nào cô lại có thể bị một tên thư sinh trói gà không chặt trói buộc hay sao?
“Nếu anh còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí. Tôi thật sự sẽ ra tay nặng hơn đó.”
“Đánh anh… Em có vui vẻ không? Nếu như có thể làm em bớt giận, em cứ việc đánh. Anh… anh không phải cố ý đâu. Anh xem em như là một người bạn, cho nên anh hy vọng em… hi vọng em có thể sống vui vẻ hạnh phúc.”
“Anh coi tôi như một người bạn nhưng tôi chưa bao giờ coi anh là bạn cả. Tôi cảm thấy anh vô cùng phiền phức, ở chung với anh chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Chuyện của tôi cũng không cần anh quan tâm làm gì, anh chẳng là gì của tôi cả, đừng quá coi trọng bản thân, tự cho mình là đúng. Tôi thích ai, không yêu ai là chuyện của tôi. Anh dựa vào cái gì mà đứng đây dạy bảo tôi?”
“Hơn nữa, anh có biết tình cảm là gì không? Anh thích người nào chưa, yêu đương với ai chưa mà nói? Anh cái gì cũng không biết thì anh khuyên tôi được gì đây? Người trong lòng tôi là ai không liên quan đến anh, tôi ở cùng ai cũng không phải chuyện anh quản được!”
Ngữ khí Bạch Minh Châu vô cùng ác liệt. Lời nói ra giống như viên đạn bắn ra phát nào trúng phát đó, nhanh, chuẩn lại ngoan độc.
Cô bị lửa giận công tâm cũng vì anh đột nhiên mạo phạm vào vết sẹo đau nhất, sâu nhất nơi đáy lòng cô.
Cô giống như một con nhím, chỉ có thể dựng lên những chiếc gai nhọn khắp người, hi vọng có thể giảm bớt tổn thương.
Cô rất không thích bị người khác xen vào việc của mình, nhất lại là chuyện tình cảm.
Ôn Mạc Ngôn nghe cô nói như vậy, con ngươi chợt co lại. Hiển nhiên không ngờ rằng trong mắt Bạch Minh Châu bản thân lại là người không biết tự mình lượng sức, tự tìm mất mặt như vậy.
Cũng đúng thôi…
Anh đâu phải là gì của cô, dựa vào đâu mà can thiệp đời sống tình cảm của cô được chứ.
Anh coi cô như một người bạn, thực lòng quan tâm chăm sóc, nhưng cô lại không coi anh là bạn..
Ôn Mạc Ngôn không nói lời nào, buông lỏng bàn tay đang nắm tay Bạch Minh Châu, ánh mắt tràn đầy vẻ ảm đạm.
Bạch Minh Châu nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia bị thương, trái tim phút chốc run rẩy, há miệng thở dốc định nói gì đó.
Nhưng…
Cuối cùng muốn nói lại thôi.
Cô cắn chặt răng, cằm dưới bạnh ra, xoay người rời đi.
Vừa định lên lầu thì ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy Cố Cố.
Cô bé đang ôm con gấu bông, đứng ở góc cầu thang nhìn hai người họ.
Ánh mắt trong suốt như thủy tinh.
Bạch Minh Châu đối diện với ánh mắt trong trẻo sạch sẽ kia, cả người cứng đờ. Trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Cố Cố đã hỏi: “Hai người… đang cãi nhau sao?”
“Cố Cố, trở về ngủ đi.” Thanh âm Ôn Mạc Ngôn phá lệ trầm thấp khàn khàn mang theo một chút buồn bã.
Cố Cố nhìn vết thương trên khóe miệng cậu mình, hốc mắt dần ửng đỏ.
“Cậu, mặt cậu bị làm sao vậy?” Cố Cố chạy nhanh xuống dưới, Ôn Mạc Ngôn ôm cô bé vào trong ngực.
“Cậu có đau không?”
“Cậu không đau, là cậu không cẩn thận nên mới ngã bị thương, không sao cả. Giờ Cố Cố nên đi ngủ đi nhé, theo Tiểu Bạch lên lầu được không nào?”
“Tiểu Bạch. ..”
Cố Cố có chút sợ hãi nhìn Bạch Minh Châu. Bạch Minh Châu siết chặt đôi tay nhỏ bé, cảm thấy bản thân không cách nào ở lại đây được nữa.
Nơi này vốn dĩ không phải nhà của cô, ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa?
“Thật xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ ra tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”
Bạch Minh Châu vội vàng chạy lên lầu, khoác thêm áo sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Mạc Ngôn nhíu chặt mày. Hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, lúc cô đến đây là gọi xe. Ở đây căn bản không gọi được xe,cô trở về kiểu gì?
Nơi này là ngoại thành hẻo lánh, xung quanh lại u ám. Một cô gái chạy ra ngoài một mình chắc chắn không an toàn.
Nghĩ vậy Ôn Mạc Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Minh Châu còn đang tức giận, cảm thấy bản thân như một người phụ nữ điên cuồng mắng chửi Ôn Mạc Ngôn thậm tệ.
Những lời vừa nãy cô nói ra… Thật sự không phải lời xuất phát từ trái tim, nhưng cô không biết nên kết thúc như thế nào, cảm thấy vô cùng khó xử xấu hổ.
Bạch Minh Châu chạy ra khỏi biệt thự, đi tới đường lớn, đột nhiên lại nhìn thấy trong bóng tối có rất nhiều người.
Tình huống gì thế này? Hay là cô bị hoa mắt?
Bạch Minh Châu giật mình dừng bước. Cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện phía xa xa kia có ánh sáng le lói giống như ánh sáng xanh của màn hình di động.
Chẳng lẽ. .. Có người đang theo dõi mình?
Trái tim Bạch Minh Châu đập dồn dập.
Đúng lúc này, Ôn Mạc Ngôn đã đuổi kip theo.
“Minh Châu, đừng đi nữa. Buổi tối… Buổi tối không an toàn.”
“Di động.”
“Cái gì cơ?”
“Đưa tôi di động! Nhanh lên!”
“Tôi… Tôi không mang theo. Vậy anh có cái gì?” Bạch Minh Châu không nỡ ném di động của mình, cuối cùng nhắm trúng vào thắt lưng của anh.
Khóa của thắt lưng da này nhìn có vẻ nặng.
Cô bắt đầu giở trò.
“Em… Em làm gì vậy hả?”
Ôn Mạc Ngôn thấy cô đột nhiên muốn lột quần mình, sợ tới mức ngay lập tức ngăn cản. Chỉ là anh ta sao có thể là đối thủ của Bạch Minh Châu.
Cô hung hãn tát một cái, chụp lấy bả vai anh. Anh cảm thấy bả vai mình đau đến mất đi tri giác, không cách nào cử động được.
Cuối cùng thắt lưng cũng bị kéo ra.
“Em… Em muốn làm gì… Chúng ta… Chúng ta…
Lời anh nói có chút lộn xộn, dùng ánh mắt của người vợ bé nhỏ nhìn cô.
Đầu Bạch Minh Châu nhất thời to như cái đấu. Nếu không phải vì muốn biết trong bụi cỏ kia có người hay không, cô mới không chọn làm cách này.
Bụi cỏ cách chỗ hai người một đoạn, nếu có người theo dõi thì từ đó nhìn cô và anh giống như chỉ đang cãi nhau mà thôi.
Trên đường sạch sẽ không có bất kỳ vật nào để có thể ném thử thăm dò.
,,…
Cô đếm thầm trong bụng sau đó dùng hết sức lực toàn thân, quăng mạnh dây lưng về phía bụi cỏ kia.
“A…
Một tiếng kêu đau rất nhỏ hô lên.
Thật sự có người!
Bạch Minh Châu không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy tay Ôn Mạc Ngôn xoay người bỏ chạy.
Ôn Mạc Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cửa nhà ‘sâm’ một tiếng đóng kín, Bạch Minh Châu thở hồng hộc. Hiện tại nên làm gì bây giờ?