Chương
“Minh Châu…em…em còn đang nắm tay anh…”
“Đến lúc nào rồi, anh đừng ngượng ngùng như vậy khi nhìn em có được không? Ở bụi cỏ bên ngoài có đầy người, gần đây mọi người có gây chuyện với ai không? Hôm nay em tới đây đúng là không đúng dịp, thật là xui xẻo!”
Trong lúc nói chuyện, cô vào bếp tìm cái gì đó tiện tay rồi kêu người giúp việc ôm Cố Cố lên lầu.
“Anh cũng đi lên đi, ở đây anh cũng không có chuyện gì, nếu có người xông vào anh cũng không giúp được.”
“Bên ngoài…Thật sự có người ở ngoài đó sao?”
“Đúng, có rất nhiều. Nhà của em là ba đời theo quân sự, từ nhỏ em đã học qua chống trinh sát. Em sẽ chú ý đến tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình. Có người đang mai phục ở bên ngoài, hoặc là tới để trộm đồ hoặc muốn bắt ai đó. Không phải là anh thì chính là Cố Cố nên anh nhanh chóng lên lầu đi.”
“Vậy… Vậy em phải làm sao?”
“Anh cho rằng anh ở lại đây có ích lợi gì sao?” Bạch Minh Châu lạnh lùng nói.
Càng lúc căng thẳng và hồi hộp thì cô ấy càng bình tĩnh và điềm đạm hơn.
Ôn Mạc Ngôn không còn gì để nói đành phải tuyệt vọng rời đi.
Khi đi lên lầu anh nói: “Cẩn thận, nếu có chuyện gì…cứ la lên, anh…anh nhất định sẽ là người đầu tiên lao xuống cứu em!”
“Không biết tự lượng sức.”
Bạch Minh Châu nói với vẻ giễu cợt nhưng…trong lòng vẫn ấm áp.
Đúng lúc này có một thứ gì đó đã làm vỡ kính cửa sổ.
Khi Bạch Minh Châu đi kiểm tra thì cô đã bị bắn vào tay, rất đau.
Súng bắn keo!
Mặc dù thứ này không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó lại khiến người ta đau đớn vô cùng!
Cô ấy bị bắn vào tay, chờ một lúc lâu vẫn không giảm cơn đau, đau khiến cô run rẩy cả người.
Cô đã nhìn thấy bóng dáng bên ngoài. Có rất nhiều người!
Và đều có chuẩn bị từ trước.
Bỗng nhiên có ai đó ném một thứ gì vào giống như một quả lựu đạn nhưng lại không phải, nó đang bốc khói nghi ngút.
“Chết tiệt! Thuốc mê, quá xảo trá!”
Cô không kịp gõ cửa phòng chú An, chỉ có thể liều mạng chạy lên lầu.
Không khí ở tầng trên lưu thông có thể tốt hơn.
Nhưng vào lúc này vang tiếng khóc của Cố Cố và tiếng kêu rên của Ôn Mạc Ngôn truyền ra từ phòng khách.
Bạch Minh Châu khẽ run lên, cô không chút do dự vội xông tới.
Trên ban công đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đen, người kia muốn bắt cóc Cố Cố, Ôn Mạc Ngôn đã ngã xuống đất và ôm chặt lấy chân của người áo đen kia, có vẻ như anh cũng đã bị bắn bằng súng bắn keo.
“Cố Cố!”
Cô nhanh chóng nhặt đồ vật ở gần và ném mạnh về phía kia.
Mục tiêu chính xác đến đáng sợ, chiếc cốc thủy tinh đập mạnh vào ót người đối diện.
Người đàn ông hét lên một tiếng vì đau đớn, sau đó anh ta giơ súng bắn keo lên và bắn một phát về phía Minh Châu.
Bạch Minh Châu dù nhanh nhẹn đến đâu cũng khó có thể di chuyển thoải mái trong căn phòng này.
Cô ấy trốn dưới chân giường và bị trúng hai phát vào lưng, đau kinh khủng.
Cô hít vào một hơi lạnh, cảm thấy đối phương sắp rời đi cô lại phải vội vàng chạy tới.
“Rắc rối!”
Người đàn ông nói với vẻ không vui rồi lấy trong túi ra một quả bom sương mù ném qua.
“Nhanh lên…”
Bạch Minh Châu không để ý tới Cố Cố nữa, cô chỉ có thể giúp Ôn Mạc Ngôn nhưng…vẫn đã quá muộn.
Sau khi người mặc đồ đen thành công thì cũng không vội vàng rời đi mà trói mọi người lại mang đi.
Thời gian trôi qua, Bạch Minh Châu tỉnh lại lần nữa thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối.
Cô và Ôn Mạc Ngôn bị nhốt cùng nhau nhưng anh thì vẫn chưa tỉnh.
Khi anh tỉnh lại cũng đã nửa tiếng sau.
Đúng là một người đàn ông yếu đuối, hôn mê cũng lâu hơn người bình thường một chút.
Loại thuốc mê này tuy mạnh nhưng thời gian duy trì rất ngắn, ước chừng chỉ khoảng nửa giờ nhưng cậu nhóc này lại ngủ tới một giờ.
Lúc trước cô còn mắng anh nhưng trong nháy mắt lại bị nhốt chung với anh, quả là tạo hóa trêu ngươi.
“Cố Cố ở đâu?”
“Bị mang đi rồi.”
“Đây là đâu? Thả tôi ra!”
“Không cần thử, em đã thử rồi, không ai thèm để ý tới chúng ta. Đây là một căn phòng sắt, có thể là nhà kho hay sao…Bên kia chắc hẳn là tới vì Cố Cố nên có lẽ sẽ không hại chúng ta.”
“Em không chắc họ sẽ cho chúng ta nước và thức ăn không nên đừng lãng phí sức lực của anh nữa, cứ ngồi ở đây đi.”
“Cố Cố…Anh thật vô dụng, thật xin lỗi chị gái, em đã không chăm sóc tốt cho con bé.”
“Em đoán bên kia sẽ không làm Cố Cố bị thương.” Bạch Minh Châu phân tích.
“Tại…tại sao?”
“Tại thời điểm mấu chốt như vậy anh có thể suy nghĩ nhanh hơn không, đầu lớn hơn rồi hãy nói chuyện với em!” Bạch Minh Châu không có chút hứng thú nói: “Ở Đà Nẵng thì người muốn giết Cố Cố nhất là ai anh biết không?
“Cổ Triệt, kẻ thù của cha Cố Cố!” Ôn Mạc Ngôn quay đầu lại lo lắng nói.
“Anh ta?” Bạch Minh Châu nghe vậy thì có chút kinh ngạc, đúng là nhà giàu, nội bộ đấu đá thật rối rắm. “Còn nguyên nhân thì sao?”
“Vì quyền thừa kế, bởi vì Cố Cố là con của Cố Thiện Linh nên con bé cũng có thể nhận được một phần ba cổ phần của nhà họ Cố, làm sao Cố Triệt có thể bằng lòng?”
“Thì ra là như vậy, vậy thì em càng chắc chắn rằng Cố Cố sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Sao lại như vậy?”
“Nếu Cố Triệt làm chuyện này thì kiếm mấy khẩu súng bắn keo và bom sương mù thì tốn thời gian và công sức quá. Nếu như anh ta muốn bắt cóc thì phải muốn mạng! Nếu là em thì em sẽ dùng một khẩu súng thật tiến mọi người suống suối vàng!”
“Anh ta… Anh ta vẫn còn cố kỵ gì đó nên không giết người sao?”
“Nếu có điển cố kỵ là tốt nhất. Điều đó chứng tỏ rằng Cố Cố vẫn còn ưu thế mà anh ta sẽ không làm hại con bé trong một thời gian. Nếu anh ta giết cả Cổ Cố thì tại sao chúng ta phải giữ lại hai con tôm nhỏ như chúng ta mà không giải quyết đi cho rồi? Hãy tiếp tục chờ xem bên kia muốn làm gì.”
Bạch Minh Châu bình tĩnh nói xong không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại mở miệng nói…
“Cảm ơn em.”
“Cái gì?”
Bạch Minh Châu hơi sững sờ, cô không hiểu tại sao anh lại nói ra lời này.
“Cảm ơn…vì đã nói những lời này giúp anh an tâm.”
Anh cúi đầu tránh ánh mắt của cô. “Anh hy vọng rằng Cố Cố không sao, nếu không anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình bởi vì anh đã không chăm sóc tốt cho Cố Cố, và…anh gây rắc rối cho.”
“Đừng nói những lời vô ích vào lúc này, em cũng không trách anh…Chúng ta nên sạc lại năng lượng và chờ xem sắp tới xảy ra chuyện gì.”
Ôn Mạc Ngôn im lặng, không nói chuyện, chỉ lắng lặng gật đầu.
Ánh sáng trong phòng rất yếu giống như một cái hộp đen, bên trong chỉ có một ngọn đèn tường mờ mờ.
“Chân của anh không sao chứ? Tuy rằng súng bắn keo này rất mạnh nhưng sẽ không làm da thịt của anh bị phá.
Chỉ là đau nhức mà thôi.”
“Anh có thể chịu đựng được, còn em thì sao?”
“Em cũng có thể chịu được.”
Chủ đề kết thúc và căn phòng lại chìm vào im lặng chết chóc.
Bạch Minh Châu dựa vào tường, chớp mắt nói: “Ôn Mạc Ngôn, anh sợ chết không?”
“Sợ…Trên đời này chắc không ai có thể không sợ cái chết chứ?”
“Em cũng đoán vậy, nếu không sợ cái chết thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán. Em hy vọng chúng ta có thể trốn thoát. Em không muốn chết ở đây. Em chưa làm được nhiều việc. Em còn chưa…tham dự đám cưới của người đàn ông đó…
“Người đàn ông đó?”
“Ừ, là người mà em thích.” Bạch Minh Châu cười em thì sao?”
“Em cũng có thể chịu được.”
Chủ đề kết thúc và căn phòng lại chìm vào im lặng chết chóc.
Bạch Minh Châu dựa vào tường, chớp mắt nói: “Ôn Mạc Ngôn, anh sợ chết không?”
“Sợ…Trên đời này chắc không ai có thể không sợ cái chết chứ?”
“Em cũng đoán vậy, nếu không sợ cái chết thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán. Em hy vọng chúng ta có thể trốn thoát. Em không muốn chết ở đây. Em chưa làm được nhiều việc. Em còn chưa…tham dự đám cưới của người đàn ông đó…
“Người đàn ông đó?”
“Ừ, là người mà em thích.” Bạch Minh Châu cười khổ, giọng nói của cô nhẹ nhàng bình thản nhưng trong lòng lại chua xót vô hạn.