Chương
“Em… em có chút rối, anh để cho em yên tĩnh một chút.”
Hứa Trúc Linh đẩy người Cố Thành Trung ra rồi lảo đảo lùi lại hai bước.
Cố Thành Trung giữ chặt tay cô, sợ rằng cô sẽ chạy đi.
“Em vẫn chưa tin anh ư?”
“Không… không phải.”
“Nếu đã không phải thì em đi làm gì? Hay là anh tìm cô ấy đến giải thích với em nhé. Hay là anh dẫn em đi nước Anh, tìm một số người bạn cũ để chứng minh rằng anh trong sạch?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy Cố Thành Trung nói tới mức này rồi thì cũng đã kết luận anh thật sự không có làm chuyện có lỗi với cô.
Vậy cũng có nghĩa là mình tự làm khổ mình ư?
Hứa Trúc Linh cảm thấy rất mất mặt.
Bây giờ cô chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống mà thôi!
“Không phải, em tin anh, chỉ là em cảm thấy… mình phải đổi não. Não của em không đủ dùng, mấy ngày nay làm bài tập tới điên rồi.”
“Đúng là não của em không đủ dùng được, không được có lần sau nữa đấy. Nếu như gặp chuyện này một lần nữa thì phải nói với anh, không nên gán tội cho anh một cách dễ dàng như vậy nghe chưa?”
Cố Thành Trung thấy sau cơn mưa trời lại sáng thì không biết là nên tức hay nên cười.
Từ khi anh về tới nhà thì tâm trạng cứ như đi tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên lúc xuống, bị cô làm cho sợ toát mồ hôi hột.
Hứa Trúc Linh thật sự rất biết cách tra tấn người. Cố Thành Trung vốn đã rất mệt, còn tưởng về nhà sẽ được ôm cô nhóc này nghỉ ngơi một lúc, ai ngờ lại bị giày vò tới tận bây giờ.
Hứa Trúc Linh xấu hổ không chịu nỗi, cô cúi đầu xuống không dám nhìn Cố Thành Trung.
“Chuẩn bị ăn cơm đi, không cho phép tức giận với anh nữa.”
“Em… em có thể xin một chuyện không?”
“Nói đi.”
“Em có thể ăn một chút óc heo bổ não được không? Em muốn ăn gì bổ nấy.”
Hứa Trúc Linh nói một cách ngượng ngùng, ngại tới nỗi không dám thở mạnh.
“Em cũng chỉ được tới thế mà thôi. Không cần bổ, anh sợ rằng não heo còn ngốc hơn não em, càng bổ càng kém, thế thì sẽ phiền lắm!”
Cố Thành Trung cầm lấy tay của Hứa Trúc Linh rồi kéo cô vào lòng mình. Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô rồi nói: “Cũng may là đã giải thích rõ ràng.
“Em xin lỗi…”
“Đừng động đậy, để anh ôm em một lát. Những ngày vừa qua anh rất nhớ em.”
Cố Thành Trung cúi đầu rúc vào hõm vai của Hứa Trúc Linh rồi hít lấy sự ngọt ngào trên người cô một cách tham lam. Đột nhiên anh cảm thấy mình như được cứu rỗi, trái tim trở nên bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói thế thì im lặng.
Tay của cô cứng đờ, cô do dự một hồi mới đặt vào eo anh, rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh.
“Em xin lỗi… đều là do em chưa tìm hiểu kỹ. Em cho là… cho là anh bị ép đính hôn với em, người anh yêu là cô ấy..”
“Trên thế giới này làm gì có nhiều ép buộc đến thế. Em có thể ghen vì anh là anh đã vui lắm rồi. Ít nhất thì chuyện này đại biểu cho trong lòng em có anh. Trước khi anh đi thì vẫn luôn rất xoắn xuýt vấn đề này. Mặc dù ngoài miệng nói là cho nhau thời gian tỉnh táo, nghĩ xem mình muốn là cái gì.”
“Nhưng đoạn thời gian qua anh chẳng thể nào bình tĩnh lại được. Em học không tốt, ngốc nghếch, lại còn sợ tối. Cho dù anh có để cho chú An trông chừng em thì vẫn lo lắng như cũ. Cuối cùng anh vẫn nghĩ thôi bỏ đi, anh quan tâm tới em như thế thì sao có thể đành lòng giao em cho người khác chăm sóc được chứ. Chuyện này vẫn nên tự mình làm thì tốt hơn.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy Cố Thành Trung nói thế thì trái tim cô như được một dòng nước ấm bao phủ. Trước kia cô vẫn còn không yên, suy đoán đủ mọi khả năng. Nhưng bây giờ nghe thấy Cố Thành Trung nói vậy nên trái tim của cô đã bình tĩnh mà quay lại vị trí cũ.
Hứa Trúc Linh dán đầu vào vị trí trái tim của Cố Thành Trung rồi dồn tất cả can đảm mà hỏi.
“Cố Thành Trung, mặc dù em còn nhỏ, có lúc sẽ không hiểu chuyện. Nhưng em cảm thấy bảo vệ anh là chuyện em nên làm. Từ giờ về sau để em bảo vệ anh được không?”
Cố Thành Trung nghe thế thì xụ mặt xuống, làm gì có ai tỏ tình như thế chứ? Cứ như đại ca xã hội đen đang kết nạp đàn em vậy.
“Được rồi đi ăn cơm thôi.”
Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh tới trước bàn ăn, trước khi ăn cơm thì anh lấy vòng tay kia ra đeo cho cô một cách trịnh trọng.
“Nếu em dám tháo ra thì anh sẽ chặt tay em.”
Cố Thành Trung híp mắt, giả vờ như mình rất độc ác.
“Biết rồi mà.”
Hứa Trúc Linh gật đầu.
Cuối cùng cũng tính là sau cơn mưa trời lại sáng.
Hứa Trúc Linh ăn rất ngon, cô ăn nhiều tới nỗi khó tiêu.
Tối nay cô không ngủ với Cổ Thành Trung, bởi vì anh còn có một số việc phải xử lý nên cô sợ mình sẽ làm phiền anh.
Hôm sau, Hứa Trúc Linh tràn ngập phấn khởi muốn đi siêu thị. Dù sao cũng được nghỉ dài ngày, tất nhiên phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Vốn cô muốn đi một mình, ai ngờ Cổ Thành Trung lại thay một bộ quần áo thoải mái, nhìn là biết anh muốn đi ra ngoài với cô.
Hứa Trúc Linh đã nhìn quen dáng vẻ mặt đồ tây mang giày da của Cố Thành Trung, đột nhiên bây giờ đổi lại thành áo thun quần thường thì cô vẫn có chút không quen.
“Đi thôi.”
Cố Thành Trung nói, sau đó cầm lấy tay của Hứa Trúc Linh.
“Anh muốn đi chung với em sao?”
“Nếu không thì ai tính tiền cho em, ai xách đồ cho em, ai lái xe cho em hả?”
Từng câu mà Cố Thành Trung nói đều rất có lý, khiến cho Hứa Trúc Linh không thể nào phản bác được.
Rất nhanh sau đó hai người đã tới siêu thị gần nhà.
Cố Thành Trung nhìn cô nhóc trước mặt chọn chọn lựa lựa, cô mua ba ngàn hành tây mà cũng phải lấy máy tính ra tính một chút.
Khả năng tính toán của vợ anh thật đáng lo mà, đã vậy còn muốn làm kế toán ư?
Xem ra sau này chỉ có thể đi tới tập đoàn của anh làm việc mà thôi. Cho dù có làm sai thì cũng có người sửa giúp.
Rất nhanh Hứa Trúc Linh đã mua đồ ăn và trái cây xong, khi đi ngang qua quầy tính tiền thì cô nhìn thấy kem ly!
“Kem Tràng Tiền kìa!”
Hứa Trúc Linh nhìn thấy loại kem mình thích ăn khi còn nhỏ thì vô cùng kích động, tranh thủ thời gian mở tủ lấy hai cái ra.
“Cho anh này, cái này ngon lắm, hồi nhỏ em hay ăn. Kem này màu xanh, sau khi ăn xong lưỡi của anh cũng sẽ biến thành màu xanh.”
“Điều đó chứng tỏ thuốc màu trong này quá nhiều.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này thì xụ mặt xuống!
Không thú vị!
Rõ ràng là ngon lắm mà!
“Vậy anh không ăn à? Không ăn thì trả em, một mình em ăn hai cây!”
“Vì sao anh lại không ăn chứ, đây là do em mời anh đấy.”
“Không thành vấn đề!”
Đợi tới khi Cố Thành Trung trả tiền, anh nhìn thấy trên hóa đơn ghi chỉ có hơn năm trăm nghìn. Anh có chút nhíu mày.
Rẻ đến thế sao?
Trong nhà ngày nào cũng có rau hữu cơ và thịt tươi các loại được đưa tới, giá cả cao hơn đây gấp mấy lần.
Những đồ này…
Có thể ăn không?
Cố Thành Trung rất thắc mắc nhưng khi anh nhìn thấy Hứa Trúc Linh tính tiền thì mới thật sự bất ngờ.
Sáu nghìn ư?
Hứa Trúc Linh lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền lẻ rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lên giá rồi, trước kia chỉ có hai nghìn!”
Vẫn là lúc nhỏ tốt hơn, hai nghìn cũng có thể mua được rất nhiều thứ.
Cố Thành Trung nghe thấy những gì Hứa Trúc Linh nói, anh tỏ vẻ trái tim mình rất mệt mỏi.
Từ nhỏ tới lớn Cố Thành Trung đều chưa từng ăn đồ ăn vặt mà rẻ hơn một trăm nghìn…
Đi ra khỏi siêu thị, Hứa Trúc Linh thuần thục xé bao bì ra rồi nhét kem vào miệng.
Cô thấy Cố Thành Trung không động đậy thì cho rằng anh xách đồ nên không tiện ăn.
Cô trực tiếp đưa cho anh rồi nói: “Anh nếm thử xem, ngon lắm đó.”
Hứa Trúc Linh nhìn về phía Cố Thành Trung với vẻ chờ đợi, trong mắt có ngôi sao sáng lấp lánh. Sao anh có thể nhẫn tâm từ chối được chứ?