Chương
Cố Thành Trung mạo hiểm nếm thử một miếng, rất ngọt…
Anh nhíu mày rồi nói: “Mỗi tháng nhà họ Hứa không cho em tiền tiêu vặt à? Đồ ăn vặt có giá hai nghìn mà em cũng thích ư?”
“Em không có tiền tiêu vặt, lúc bố nhớ tới thì sẽ gửi cho em một ít, nhưng đó là sau khi gửi cho Hứa Đan Thu còn dư lại. Em không biết khi nào ông ấy mới cho em tiếp, em còn phải mua bút mua sách, chỉ có thể tiêu xài tiết kiệm một chút. Em cũng chẳng mua nổi đồ đắt tiền, mấy người bạn bên cạnh toàn mua đồ nhập khẩu, em ăn không nổi, nhưng mà em cũng muốn ăn vặt…”
“Có một ngày, em vô tình phát hiện trước cổng một trường học toàn là những tiệm nhỏ! Đồ đã tốt lại còn rẻ, từ đó về sau mỗi lúc tan học em đều đi vòng qua đó, cặp sách cũng mua ở đó.”
Cố Thành Trung nghe thế thì rất đau lòng, nếu người khác phải chịu cảnh này thì đã kêu trời than đất từ lâu rồi. Thế mà Hứa Trúc Linh lại không thèm để ý, cô ấy biết cái gì là tìm niềm vui trong đau khổ.
Hứa Trúc Linh là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Cô định nghĩa hạnh phúc rất đơn giản, đơn giản tới nỗi anh sợ mình làm không được tốt.
“Nếu em thích thì lần sau anh dẫn em đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
“Thôi vậy, em cũng không thích ăn vặt nữa rồi. Hơn nữa tiền của anh kiếm được phải tiết kiệm, hôm nay đã tiêu rất nhiều rồi.”
Hứa Trúc Linh tính toán rất nghiêm túc, khiến cho Cố Thành Trung có chút dở khóc dở cười.
“Biết rồi, anh sẽ tiết kiệm. Đi thôi, anh dẫn em đi công viên trò chơi, nghỉ thì phải đi chơi chứ, nếu không sẽ đáng tiếc lắm.”
“Nhưng đắt lắm..”
“Tập đoàn phát phiếu ưu đãi, không dùng thì phí.”
“Thế thì đi thôi!”
Hứa Trúc Linh vốn còn đang định từ chối, nghe thế thì vội vàng trèo lên xe rồi thắt dây an toàn lại.
Rất nhanh sau đó hai người đã đi tới công viên trò chơi. Hôm nay công viên trò chơi rất đông đúc, tất cả các trò đều rất vui, đâu đâu cũng là tiếng hét chói tai.
Hứa Trúc Linh nhìn drop tower mà hưng phấn không thôi: “Chơi cái này đi anh!”
“Được, đi vào đợi xếp hàng đi!”
Từ trước tới giờ Cố Thành Trung chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chen trong đám đông để đi chơi trò chơi với Hứa Trúc Linh.
Hóa ra cảm giác bình dân này cũng rất tốt.
Sống như một người bình thường, không cần người lừa ta gạt, không cần lục đục với nhau, thậm chí cũng không cần lo lắng tai bay vạ gió.
Cứ đơn giản như thế, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc. Như vậy rất tốt.
Ánh mắt của Cố Thành Trung trở nên sâu thẳm, anh nhìn về phía cô gái bên cạnh với vẻ dịu dàng lưu luyến.
Cô sạch sẽ như một tờ giấy trắng, khiến cho anh muốn đặt bút xuống nhưng lại không dám. Sợ rằng mình viết sai thì sẽ không có cơ hội làm lại.
Cố Thành Trung cẩn thận che giấu thân phận của mình chính là không muốn để cho Hứa Trúc Linh trở nên quá phức tạp.
Để anh che mưa chắn gió, cô không cần phải nhìn thấy bão giông, chỉ cần đứng sau lưng anh là được. Đợi tới khi Cố Thành Trung muốn ngắm nhìn cầu vồng, quay đầu nhìn lại thì có thể thấy được nụ cười xán lạn của cô là đủ rồi.
Hứa Trúc Linh nắm chặt lấy tay anh, sợ mình sẽ lạc mất.
Đúng ngay lúc này, đột nhiên có người đâm tới chen ngang vào hàng.
Khi anh ta đi ngang qua Hứa Trúc Linh thì trực tiếp chen cô sang một bên.
Cô đâm vào lan can sắt, suýt chút nữa là ngã xuống.
Mà người đàn ông kia trực tiếp chen vào phía trước cô.
Rõ ràng là sắp tới Hứa Trúc Linh rồi!
Những người đứng sau cũng đang, trách móc người chen ngang.
Nhưng anh ta vẫn bình chân như vại, cứ như người mà mọi người đang trách móc không phải là mình vậy.
Hứa Trúc Linh thấy người kia sắp đi lên, bọn họ lại phải đợi lượt tiếp theo. Mặc dù cô có chút không vui nhưng cũng chẳng làm gì được.
Trên đời này có rất nhiều người chẳng hề có chút tố chất nào.
Cố Thành Trung chú ý tới sự thất vọng trong mắt cô thì trái tim anh như thắt lại. Anh trực tiếp bước lên phía trước, dùng một tay bắt lấy bả vai của người đàn ông kia.
Người đàn ông đó rất cao lớn, dáng vẻ có chút hung dữ.
Người đàn ông đó vùng vẫy một hồi nhưng không thể tránh thoát, thế thì nhíu mày rồi quay người lại nhìn.
Đằng sau là một người đàn ông với một nửa gương mặt bị bỏng, nửa mặt còn lại thì trắng nõn. Người mặc dù cao lớn nhưng rất cân đối, không hề có chút hung dữ nào.
Anh ta cố gắng dùng sức, muốn tránh thoát nhưng cũng không thể làm gì được.
Thằng nhóc này mạnh đến thế ư? Anh ta nhíu mày: “Mày làm gì thế hả?”
“Anh đứng sai chỗ rồi, đáng lẽ ra tới lượt chúng tôi.”
“A, mày bảo tao chen ngang là tao chen ngang à? Tao còn nói chúng mày chen ngang đấy.”
“Rõ ràng là chính anh.”
Hứa Trúc Linh nói với vẻ tức giận: “Mọi người đều nhìn thấy rồi mà đúng không?”
“Ai nhìn thấy? Đứng ra đây, xem tao có đánh chết nó không!”
Anh ta nhìn về phía đội ngũ đẳng sau rồi nói với vẻ hung tợn. Chẳng có ai dám đứng ra cả.
“Thẳng nhóc kia, mày buông tay ra cho tao, nếu không thì tao không khách sáo nữa đâu.”
Hứa Trúc Linh có chút sợ người đàn ông này, cô do dự một chút rồi nói: “Hay là chúng ta nhường anh ta đi trước đi?”
“Nhìn thấy chưa, bạn gái mày đã nói rồi đấy, một thằng đàn ông như mày lằng nhà lằng nhằng cái gì?”
“Đúng là đàn ông không nên lắng nhà lằng nhằng!”
Cổ Thành Trung híp mắt, anh nói với vẻ lạnh lùng rồi trực tiếp tóm lấy cổ tay người đàn ông trước mặt, đẩy anh ta về phía sau.
Người đó tức giận, trực tiếp giơ quả đấm lên rồi muốn nện vào mặt Cố Thành Trung, cơn gió mà cú đấm tạo ra khiến cho Hứa Trúc Linh cảm thấy đau rát.
Cô bị sợ, nhưng lại không hề nghĩ ngợi đi tới chắn trước mặt Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung thấy thế thì vội kéo cô lại, anh tung ra một cước rồi đạp thẳng vào đầu gối của đối phương.
Anh lùi ra sau tránh thoát nắm đấm mà người đàn ông kia thì đau tới nỗi lăn lộn trên mặt đất.
“Anh không sao chứ?”
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới tỉnh táo lại, cô vội vàng hỏi thăm.
Sắc mặt của Cố Thành Trung rất khó coi, âm trầm tới đáng sợ.
Anh nhìn chằm chằm Hứa Trúc Linh không chớp mắt, khiến cô có chút kinh hồn bạt vía.
Vì sao anh lại nhìn mình như thế?
“Cố Thành Trung…”
“Về nhà dạy dỗ em sau!”
Cố Thành Trung nói với giọng lạnh lùng, sau đó anh nhìn về phía người đàn ông kia rồi nói: “Nếu anh không mau cút đi thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Được, ông đây xem như mày giỏi!”
Người đàn ông kia biết mình không đánh thắng được Cố Thành Trung nên chỉ có thể vội vàng chạy trốn.
Hai người ngồi lên drop tower nhưng Hứa Trúc Linh không thể nào vui nổi.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông bên cạnh mình. Tới giờ cô vẫn không biết mình đã làm sai cái gì mà khiến anh tức giận.
Mấy trò chơi kích thích sau đó Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy tẻ nhạt buồn chán, còn chưa chơi xong cô đã rời đi.
Rời xa đám đông, bầu không khí có chút yên lặng một cách đáng sợ.
Hứa Trúc Linh do dự một chút rồi cất lời: “Cố Thành Trung… vì sao anh lại tức giận? Có phải là em làm sai chuyện gì không?”
Cố Thành Trung nghe thế thì híp mắt lại, anh vừa nghĩ tới hình ảnh cô xông tới thì trái tim như thắt lại.
Nếu như anh không ra tay kịp thì hậu quả sẽ như thế nào cơ chứ?
Hứa Trúc Linh mới lớn tới chừng nào, sao cô có thể chịu được cú đấm đó chứ. Đơn giản chính là làm ẩu làm tả!
“Ai bảo em đỡ giúp anh hả? Em có thể đỡ được chắc? Lỡ em xảy ra chuyện gì thì sao đây?”
“Nhưng em cũng không muốn trừng mắt nhìn anh…”
Hứa Trúc Linh rất sốt ruột, nhưng cô còn chưa nói xong thì đã bị Cố Thành Trung ngắt lời.
“Anh là đàn ông!”
Cố Thành Trung nói ra bốn chữ này, mỗi chữ đều nặng tựa ngàn cân..
“Anh là đàn ông, anh nên bảo vệ người phụ nữ của mình, em hiểu không?” Cánh môi gợi cảm đóng mở, Cổ Thành Trung gắn từng chữ.