Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi qua bây giờ cũng đã hết tuần, hôm nay là ngày - là ngày mà hắn sẽ tổ chức buổi quyên góp từ thiện lớn, bữa tiệc sẽ có những vị khách có mặt trong giới thượng lưu
Và buổi quyên góp từ thiện này năm - hằng năm sẽ được Dư gia tổ chức...
Tại bữa tiệc có vô vàng là khách quý mà hắn mời đến, chẳng những có trong nước và ngoài nước cũng có
- đây quả thực là ý kiến không tồi của đứa tụi nó em nhỉ
- vâng, cũng nhờ Mễ Mễ cả, con bé thật là biết suy nghĩ cho những người nghèo không có nơi nương tựa
- phải
- a Thần và tiểu Mễ đâu rồi nhỉ? Tụi nó chưa tới hay sao?
Bà Dư, tức Liễu Y Nguyệt mẹ của hắn và là vợ của Dư Mặc ngó xung quanh tìm cô và hắn
Chồng bà nhìn sang bên góc kia thì thấy họ
- vợ à em không cần tìm nữa đâu, bọn nhỏ đang bên kia
Nhìn theo hướng chồng mình chỉ bà nhìn thấy hắn và cô đang nói chuyện với nhau
- mình tới đó đi anh
- được
Dư Mặc nhìn vợ mình ôn nhu mà đáp, sau đó cả vợ chồng đi tới chỗ hắn và cô...
- nhiều người quá
- tất nhiên là phải nhiều rồi, vì đây là buổi quyên góp từ thiện lớn kia mà
- em thật không ngờ bọn họ lại tới đông vậy luôn
Đang đứng nói chuyện thì ba mẹ hắn đi tới
- Thần nhi, tiểu Mễ
- cha, mẹ
- cha mẹ
- con dâu của mẹ, tiểu Mễ qua đây cho mẹ nhìn cái nào
Cô tươi cười nhìn bà, đi tới bên bà
- tiểu Mễ con dâu của ta thật là xinh đẹp mà, con thật là làm ta nhớ tới tuổi xuân của ta ngày xưa
- thật sao mẹ
- ừm, lúc đó cha của Thần nhi cũng yêu thương ta giống như thằng bé yêu thương con bây giờ đây
- khụ khụ
Nghe mẹ mình kể về quá khứ hắn có chút bật cười trong lòng, Dư Mặc giả ho có chút ngại
- con biết không lúc đó đấy mẹ không chấp nhận cha con, nhưng ông ấy lại theo đuổi mẹ cách rất bá đạo, nhớ tới năm xưa thật là vui a. Ông ấy cứ mặc giữ mẹ bên người
- khụ vợ à đó là quá khứ rồi
- xem kìa, anh ngại rồi
Bà bật cười, cô cũng có cười theo, thật đúng là kỷ niệm
Thấy cô vui vậy hắn cũng vui trong lòng. Quả thật ngày xưa cha có như vậy với mẹ
- mẹ à, con có thể lấy cô ấy lại rồi chứ?
- thằng nhóc này, có vợ rồi thì quên mất cha và mẹ
- con đâu dám
Bà lắc đầu khẽ thở dài rồi trả cô lại về với hắn
- rồi đây đại thiếu gia của tôi, vợ cậu này
- mẹ đừng giận Thần nhi
- mẹ làm gì dám giận con trai cưng kia chứ
Mọi người vui vẻ cười đùa cùng nhau
- chuyện gì mà mọi người vui dữ vậy?
giọng đàn ông lên tiến, đó là Hạ Tiêu Phàm, anh cũng Hạ Băng đi tới chỗ cô
- Băng Băng
- cô, chú chào người
- Tiêu Phàm lâu rồi mới gặp lại, con cũng thay đổi không ít rồi nhỉ
- dạ cảm ơn cô
- con thấy cậu ta vẫn bình thường nhất là cái việc ăn chơi ấy vẫn không bỏ
- nè nè ở đây đông người nể tình bạn bè đừng nói mấy chuyện mất mặt này chứ
- tôi không quan tâm
- " Dư Thần tên chết dẫm nhà cậu "
Cô chợt nhớ ra điều gì, kéo vạt áo hắn
- a Thần, Nhã Nhã đâu rồi
- con bé vừa nãy không phải ở đây hay sao?
Cô khẽ lắc đầu, Nhã Nhã từ đâu xuất hiện
- chào mọi người, xin lỗi vì đã để mọi người đợi, dì bác con chào người ạ
- Nhã Nhã
Mẹ hắn cười nhẹ khẽ gật đầu
- đây chẳng phải là em họ của Thần đây sao
Nhã Nhã nhìn người đàn ông trước mặt mình
- anh là
- Nhã Nhã đây là anh trai của Băng Băng đồng thời cũng là bạn của a Thần, Hạ Tiêu Phàm
- xin chào em là Từ Nhã Nhã
Nhã Nhã cười nhìn anh nói, anh cũng nhếch môi cười cái
- chào
Cô lần nữa kéo vạt áo hắn
- em đi vệ sinh chút
- anh đi cùng em
- không cần đâu
- không muốn tình trạng như bữa cùng anh đi bar?
Nhớ lại lúc đó đi cùng hắn vào quán bar Adeline, cô cười gượng
- ở đây đông người hơn nữa cũng là người trong giới thượng lưu, em nghĩ sẽ không sao
Hắn nhìn cô không nói gì
- được rồi, em đi cùng Nhã Nhã thế được chứ
Hắn không thèm để ý cô liền quay sang gọi Nhã Nhã
- Nhã Nhã
- dạ?
- em đi cùng chị em
- chị đi đâu sao ạ?
- ừm cùng chị đi vệ sinh chút
- được ạ
- tụi con xin phép ạ
Cô buông tay hắn ra và đi trước Nhã Nhã. Nhã Nhã đi theo thì hắn giữ lại dặn dò
- để mắt tới chị ấy chút
- em biết rồi mà, anh thật khéo lo cho chị
- đi nhanh đi, kẻo lạc cô ấy
- tuân lệnh
Nói rồi Nhã Nhã lon ton chạy theo cô phía sau...
Đi vệ sinh xong cô cùng Nhã Nhã quay lại chỗ hắn thì gặp chúng tên hôm trước, xém tí nữa là cưỡng bức cô. Dạ Cảnh
- xem nào, lại gặp cô
Cô không quan tâm Dạ Cảnh cùng Nhã Nhã đi ngang qua
Dạ Cảnh bị ngó lơ nên bực mình, bắt lấy khủy tay cô lại
- anh làm gì vậy hả?! Buông ra
- mỹ nhân, lần trước do sơ ý nên để em cùng với tên đàn ông đó chạy thoát, lần này thì do duyên số nên mới để tôi gặp lại em, đừng hòng mà trốn thoát
- buông tôi ra
- anh làm gì vậy hả, buông chị ấy ra
- tránh ra!
Dạ Cảnh vung tay đẩy xô ngã Nhã Nhã thì có cánh tay rắn chắn của người nào đó chặn lại
- anh là đàn ông mà lại đối xử như vậy với phụ nữ?
- mày là thằng nào
- là ai thì anh không cần biết, bây giờ buông tay khỏi người quý cô này ra
Ánh mắt sắc lạnh của La Đông Phong nhìn Dạ Cảnh, cảm thấy sau gáy có chút lạnh sống lưng liền buông tay cô ra
- tụi mày giỏi lắm
Nói rồi Dạ Cảnh lập tức bỏ đi, cục tức này nuốt không trôi, lần trước thì là hắn còn bây giờ là tên nhóc. Rất muốn cho nó biết tay nhưng có cảm giác không an toàn khi ở cùng thằng bé này, tốt nhất là nên chuồn. Dịp khác gặp lại muốn cô vẫn chưa muộn
- cảm ơn
- không có gì
- nếu không có cậu không biết chúng tôi đã bị tên đó
- được rồi không sao. Đây là bữa tiệc từ thiện lớn vậy mà hắn lại dám ở đây làm làm chuyện này
Nhã Nhã từ nãy giờ không nói gì. Vì đây. Chẳng phải là tên cô khiến cậu ta đứng ngoài lớp chịu phạt hay sao
- bạn học Nhã Nhã thật tình cờ nhỉ
- trái đất chắc vì nhỏ nên khiến tôi phải gặp cậu
Nhã Nhã cười nói
- tôi vừa mới cứu cô đấy, lời cảm ơn cũng không có à
- cảm ơn
- đứa quen nhau sao?
- không ạ. Chị à chúng ta quay lại nữa tiệc thôi, anh họ đang đợi
- ơ được
Nói rồi cô cùng Nhã Nhã quay lại bữa tiệc
- " tôi và cô xem ra cũng có duyên mới gặp được nhau, Từ Nhã Nhã "
- ------------
- Hết Chap
- Cực quá ikkk >
Hãy ủng hộ tui bộ này nha sắp được k ròi >