Ăn buổi trưa xong cô lên phòng sách của hắn ngồi. Chọn đại cuốn và cầm ra chỗ ghế ngồi
Cốc cốc. Bên ngoài vọng ra tiếng nói của bác quản gia
- thiếu phu nhân, thiếu gia gọi điện ạ
- a tôi ra liền
Gấp cuốn sách lại cô đặt nó trên bàn và đứng dậy đi ra mở cửa
- là a Thần gọi sao ạ?
Bác quản gia khẽ gật đầu và đưa cô cầm máy nghe
- bảo bối
- a Thần
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông phát ra từ trong máy. Giọng nói ấm áp mang theo sự cưng chiều
- đã ăn gì chưa huh?
- em ăn rồi, còn anh thì sao?
- ừm, anh hiện đang bận vài chuyện nên vẫn còn chưa ăn được
- anh nhớ ăn đấy, đừng nhịn đói nha
- anh biết rồi. Còn đau không? Đêm qua anh quá hăng rồi, làm em đau
- không sao, tuy có chút bất tiện nhưng có Nhã Nhã ở bên giúp em
- anh sẽ nói con bé chăm sóc em. Mễ Mễ...
- dạ?
- em...thôi không có gì đâu, nghỉ ngơi đi anh không làm phiền nữa
- vâng, vậy tạm biệt
- ừm...
Hắn gác máy. Thật ra hắn rất muốn hỏi cô nhưng lại thôi. Về nhà sẽ cùng cô nói chuyện sau, trước tiên phải xử lí chuyện " hôn sự " của cô và Hạ Tiêu Phàm trước
...
- chị họ, chị họ
- sao thế Nhã Nhã?
- em muốn đến khu trung tâm thương mại mua vài thứ, chị đi cùng em đi
- vậy cũng được. Dù gì cũng không có gì làm chán. Đợi chị thay đồ lát
- dạ
Nhã Nhã cười nói. Cô gấp sách, để sách về đúng chỗ cũ và về phòng thay đồ...
Ở khu trung tâm thương mại. Nhã Nhã mua rất nhiều đồ
- chị họ. Chị thích gì cứ mua đi, anh họ đã bảo em dẫn chị đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa
- là a Thần sao? Chẳng phải em bảo cùng em đến đây mua thứ?
- thì sẵn tiện đưa chị theo mua đồ mình cần thôi
- em thiệt là
Nhã Nhã cười
- chị không mua gì sao?
- không chị không mua gì cả
- a đúng rồi, đi cùng em em sẽ chọn mua cho chị thứ
- là gì?
- đi rồi biết mà
Nói xong Nhã Nhã liền nắm tay cô đi mua vài thứ. Nhã Nhã dẫn cô vào khu bán đồ cosplay, những bộ trang phục hóa trang gợi tình, đi vào khiến cô ngại đỏ mặt
- Nhã Nhã vì sao chúng ta lại vào đây
- chúng ta nên chọn bộ cho chị
- hả. Cho chị?!
- phải đó. Anh họ chắc chắn sẽ rất thích, a bộ này
Nhã Nhã thấy bộ cosplay thỏ màu hồng phấn rất đáng yêu và có phần gợi cảm nên lấy ra xem thử
- chị xem rất hợp với chị
- Nhã Nhã, thôi đi. Chị kh...
- đây không phải là Triệu tiểu thư hay sao
Nhã Nhã đưa cô bộ đồ cosplay ấy, cô từ chối thì bất ngờ có tiếng nói phát ra từ đằng sau lưng
Giọng nói nghe quen, quay lại nhìn thì thấy Hạ Tiêu Phàm
- là Hạ thiếu
- Hạ thiếu thật rảnh rỗi nhỉ, thật là tình cờ
- phải. Mà không ngờ Triệu tiểu thư, à không phải... Dư phu nhân lại có nhã hứng vào đây mua đồ nhỉ. Là cho Thần sao? Hay là cho m...
- đủ rồi. Hạ thiếu anh có cần phải như vậy không? Ở đây còn có Nhã Nhã
- chuyện gì vậy chị họ?
- không có gì đâu em đừng bận tâm
- Dư phu nhân thật biết nói đùa tôi đã làm gì đâu. Tôi chỉ là thắc mắc nên mới hỏi. Đã làm phiền người rồi, tôi đi trước. Không làm phiền " nhã hứng " của cô
Nói rồi Hạ Tiêu Phàm anh bước ra khỏi cửa tiệm bán đồ cosplay và rời đi
- chị họ
- sao thế?
- anh ta và chị có chuyện gì sao? Vì sao lại nói như thế
- không, không có gì đâu. Đừng nói cho a Thần, biết chưa
- dạ
- mình đi, chị không muốn mua mấy thứ này đâu
Cô nói xong thì bỏ đi, Nhã Nhã để lại bộ đồ thì lập tức chạy theo sau cô
- chị giận em sao?
- ngốc à, em có làm gì đâu mà chị giận
- anh ta là bạn của anh họ. Vì sao anh ta lại có vẻ không thích chị?
- Nhã Nhã, có nhiều chuyện em vốn không hiểu được nó đâu. Vì thế...đừng hỏi nữa
Cô nhàn nhạt trả lời Nhã Nhã rồi đi tiếp
- " chuyện gì xảy ra vậy? "
Đi hồi thì lại gặp người quen, đó chính là La Đông Phong. Người mà Từ Nhã Nhã cô gặp mặt là không ưa nổi
- trùng hợp thật, lại gặp cô ở đây. Từ Nhã Nhã
- công nhận trái đất này cũng nhỏ thật mới để tôi gặp lại anh
- nè nè cô lại dám dùng cái giọng điệu đó mà đi nói chuyện với ân nhân cứu mình hay sao
- thì sao. Tôi đâu có mượn anh cứu chúng tôi
- cô...biết thế từ sớm đã bỏ mặc cô
- là cậu sao
Thấy anh quen quen, tới chừng nghe anh nói chuyện với Nhã Nhã cô mới nhận ra anh là người hôm đó cứu cô và Nhã Nhã khỏi tên biến thái kia
- chị là...
- tôi là người mà hôm trước ở buổi từ thiện bị tên quấy rầy, cũng may có cậu tới cứu chúng tôi
- là chị sao
- chị ấy là chị họ tôi
- thật cảm ơn cậu, tôi là Triệu Mễ Mễ
- La Đông Phong
Cô và anh bắt tay làm quen
- không cần khách sáo, chuyện nên làm mà thôi
- hay là tôi mời cậu đi ăn có được hay không. Coi như là lời cảm ơn
- không cần đâu, Dư phu nhân. Tôi có việc rồi. Đi trước đây
- được, tạm biệt
Anh gật đầu. Sau đó rời đi, lúc đi ngang qua Nhã Nhã anh có nhếch môi cười nhìn Nhã Nhã cái khiến Nhã Nhã có chút ghét
- là bạn em sao
- em không quen cậu ta, chỉ là học cùng chung lớp mà thôi, nhìn thật khó ưa
- ghét nhau như vậy, nói không chừng về sau yêu nhau
- chị. Chị nói cái gì vậy, em và anh ta cơ á? Có chết cũng không thèm
Cô phì cười
- ghét của nào trời cho của đó, sớm muộn gì. Em và cậu ta cũng đến với nhau mà thôi
- xí còn lâu
Nhã Nhã không thèm nói nữa nên đi trước. Cô cười rồi theo sau...
- ---------------
- Hết Chap