Tối đó hắn và cô đang nằm trong phòng ngủ. Cô nhíu mày...
- tiện nhân
Chát. Hắn tát cô bạt tai khiến cô đứng không vững mà ngã xuống đất
- Thần, có chuyện gì vậy
- thật không ngờ, Triệu Mễ Mễ, tôi yêu thương cô như vậy mà cô lại dám làm loại chuyện như thế với tôi. Đàn bà lăng loàn cô tự mình mà xem đi
Hắn ném sấp hình vào cô. Những bức hình rơi xuống đất, cô cầm lên xem. Cô như đơ ra, ngạc nhiên không lên tiếng
- sao hả. Thật không tin chứ gì, cô tự hỏi bản thân mình rằng vì sao tôi lại có những bức hình đó?
- không. Đó không phải em, em là bị hại, Thần hãy tin em
- tin cô? Cô nói thử xem làm thế nào để tôi tin cô đây?
Hắn thô bạo nắm tóc cô. Cả da đầu đau nhức
- nói! Sau khi cô và tôi làm qua những chuyện đó rồi thì cô đã lên giường với bao nhiêu tên đàn ông khác rồi hả
- em không có. Thật sự không có, anh làm em đau Thần
- biết đau sao? Tiện nhân
Hắn hất mạnh cô xuống sàn. Lấy chân đạp mạnh vào bụng cô
Hạ thân cảm thấy có cái gì đó chảy xuống. Cả không gian thay đổi, mọi thứ đều biến mất chung quanh cô và hắn, mọi thứ dần trở nên đen tối
- đứa con này. Cô từ nay cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc sinh con cho tôi...
- KHÔNG
Cô hét to trong cơn ác mộng vừa rồi, giật mình ngồi bật dậy
Tiếng hét của cô làm hắn giật mình thức giấc
Dưới đáy mắt có tầng sương mỏng
- " là mơ sao, chỉ là ác mộng... "
Nhìn thấy cô ngồi đó, tiếng nấc nhỏ của cô cất lên. Hắn ngồi dậy, lo lắng ôm cô vào lòng
- có chuyện gì sao? Em gặp ác mộng à?
Cô quay lại ôm chầm lấy hắn khóc
- hức...hức...
- bảo bối không sao, ngoan có anh ở đây rồi. Chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Ngoan đừng sợ
Cô khẽ gật đầu, hắn dịu dàng hôn lên tóc cô nụ hôn
- bảo bối ngoan, không sao nữa rồi
- a Thần...em sợ...thật sự rất sợ...anh...anh lần nữa, lại xuất hiện trong cơn ác mộng ấy...em...em...
- suỵt, không nói nữa, chỉ là giấc mơ mà thôi, nó vốn sẽ không thành sự thật. Được chứ
Cô gật đầu. Hắn khẽ cười hôn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô và cúi xuống hôn lên môi cô nụ hôn an ủi dỗ ngọt
- bây giờ nằm xuống ngủ giấc tới sáng, em đừng nghĩ gì nhiều
- ...vâng
Hắn tắt đèn, cả nằm xuống giường. Hắn ôm cô vào lòng
- ngoan, nhắm mắt ngủ đi. Có anh ở đây rồi
Cô khẽ gật đầu. Hắn hôn lên trán cô nụ hôn...
Sáng hôm sau, mọi việc diễn ra bình thường hắn đưa cô và Nhã Nhã đến trường xong thì đến công ty
- chị họ đêm qua gặp ác mộng sao?
- a phải
- là đêm qua ngủ, nghe tiếng của chị. Sáng hôm sau thức dậy em đã hỏi anh họ. Chị không sao đó chứ?
- chị không sao. Em đừng lo
Đang đi bỗng gặp Hạ Băng
- Băng Băng, chào buổi s...
Chát. Thấy Hạ Băng vào buổi sáng nên cô vui vẻ chào, ai ngờ Hạ Băng không nói gì lại đi về phía mình vung tay tát vao mặt cô rõ đau
- chị họ, chị Băng Băng, chị làm gì vậy tại sao lại đánh chị ấy
- Băng Băng?...mình đã làm gì?
Cô ôm mặt bên mới vừa bị Băng Băng đánh. Quay sang nhìn Băng Băng
- làm gì thì cô tự đi mà biết. Tôi trước giờ coi cô như bạn thân mà cô lại làm vậy. Cô làm như thế không biết xấu hổ hay sao? Dư Thần cô để ở đâu hả Triệu Mễ Mễ?!
- cậu nói gì vậy Băng Băng?
- nói gì lẽ ra cô nên biết. Nể tình ngày xưa là bạn, ngay tại đây nhiều người tôi không nói. Từ nay trở đi, tôi và cô chấm dứt không còn là bạn nữa
Nói xong Hạ Băng liền bỏ đi. Nhiều người đi ngang nhìn cô và bàn tán
- đó chẳng phải Triệu Mễ Mễ hay sao?
- cô ta và Hạ Băng vốn là bạn thân của nhau kia mà, tại sao vừa nãy lại bị Hạ Băng tát nhỉ
- không biết. Lại còn từ nhau nữa cơ chứ. Chắc là có chuyện gì rồi
- cậu có nghĩ có khi nào cô ta giựt người yêu của Hạ Băng hay không?
- cũng có khả năng lắm đó. Hạng người như vậy ai mà biết được
Nhiều lời bàn tán cứ thay nhau nói liên hồi không ngừng về cô. Nhã Nhã tức giận quát bọn họ
- im hết đi. Các người bộ rảnh rỗi lắm hay sao? Nếu như để chuyện các người dám nói xấu chị ấy như thế để cho Dư Thần biết thì hậu quả có gánh nổi?
- ôi trời thì bọn này nói đúng đó thôi, cô ta vốn là loại người lẳng lơ, thấy tiền là sáng mắt. Cô không biết cô ta đã dùng thủ đoạn để được lên giường với Dư tổng hay sao?
- vậy cô biết ư?!
- tôi...dĩ nhiên là tôi biết rồi. Ai mà chẳng biết cơ chứ
- đừng nhìn vẻ bề ngoài người khác mà tự mình phán đoán như thế
Cô mệt mỏi. Không muốn gây thêm phiền
- Nhã Nhã, thôi đi. Về lớp thôi
- chị họ...
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng về lớp trước
- biết nhục rồi chứ hả
Nhã Nhã tức giận quay sang nhìn cô ta nói
- đừng để tôi gặp lại cô lần nữa ở trước mặt chúng tôi. Nếu không, hãy chuẩn bị tâm lý khi cô và cả nhà mình cút ra khỏi ngoài đường ở đi. À phải rồi, miệng lưỡi cô thật không sạch sẽ chút nào. Đừng để vì mấy câu nói đó của cô mà khiến tôi làm cô cả đời này sẽ không nói chuyện được nữa
Khí thế của Nhã Nhã nói ra làm cho cô ta sợ hãi không dám mở miệng nói tiếp. Nhã Nhã " hừ " lạnh rồi bỏ đi
...
- ----------------
- Hết Chap