Kể từ khi cô và Băng Băng không còn lạ bạn nữa, mọi thứ của cô diễn ra không có Băng Băng bên cạnh có chút trống vắng
Mỗi lần nhìn thấy cô, Băng Băng cứ tỏ ra vẻ chán ghét nhưng thật ra trong thâm tâm cô ấy, cô vẫn luôn là người bạn thân tốt nhất của Băng Băng
Nhưng quá nhiều chuyện xảy đến, vì sao cô lại muốn lấy anh của cô kia chứ? Vậy còn Dư Thần thì sao? Cô để hắn ta ở đâu?
Băng Băng đã hỏi anh trai mình, anh không ngần ngại gì mà kể toàn bộ sự việc cho Băng Băng nghe
Vì sao lại giấu cô? Vì sao lại không thể nói cho cô nghe? Mễ Mễ cậu có biết như vậy, mình sẽ nghĩ cậu là loại người phụ nữ như anh trai mình nói hay không?
Tham vọng vinh hoa phú quý, lúc bắt cá tay?...
Hạ Băng không nói chuyện với cô nữa cũng xem cô như người dân xa lạ không quen cũng không biết. Nhiều lần cô có vài chuyện nói với Băng Băng nhưng cô ấy lại trả lời lại cho có hoặc là sẽ bỏ ngoài tai mà đi luôn, điều này cũng khiến cô có chút buồn
Cảm thấy tình bạn của họ ngày tệ đi. Lý Uyển Đình mới hỏi thăm Băng Băng
- đây không phải là bạn thân của Triệu Mễ Mễ hay sao? Sao dạo này lại có vẻ không đi cùng nhau nữa thế, Hạ tiểu thư
- không phải chuyện của cô
Hạ Băng chán ghét đứng dậy định rời đi thì cô ta cất giận
- là chuyện gì mà không thể chia sẻ cho tôi nghe thế? Tôi nghĩ mình có thể giúp được
- nhiều chuyện, cô tốt nhất nên không chỏ mũi vào chuyện người khác
Nói xong Hạ Băng bỏ đi. Phía cô, cô dạo gần đây tâm tình có chút tệ đi
Vừa là chuyện " hôn sự " của cô và Hạ Tiêu Phàm và vừa là chuyện của cô và Hạ Băng
Cô vốn rất muốn tìm Hạ Băng giải thích việc lấy anh trai Hạ Băng nhưng không tài nào được
Bởi vốn Hạ Băng xem ra rất là chán ghét cô, hoàn toàn không chịu nghe cô giải thích dù chỉ câu
Hôm nay cô đi mình trong giờ giải lao bởi vì Nhã Nhã đi giúp cô giáo vài việc nên không đi cùng cô được
Đang đi bỗng có đám người cố ý đụng vào cô. Nhìn bọn họ có vẻ không phải dạng người tốt lành gì
- đây chẳng phải Triệu tiểu thư hay sao? Bạn học Triệu
Cô làm lơ đi qua bọn họ thì bị tên nắm khủy tay lại
- ấy đi đụng người khác mà không nói lời xin lỗi hay sao?
- là các người đi đụng tôi trước kia mà
- nhưng mà tôi nói cô đụng tôi là cô đụng tôi, đúng không nào
tên đi theo tên đó hùa theo nói
- phải đó, là cô đi đụng cậu ta trước kia mà
- đừng nghĩ có người chống lưng cho mình mà tụi này không dám làm gì cô, cô bé. Tôi đã nói. Cô đi đụng tôi thì đi đụng tôi, mau xin lỗi thì mới được đi. Còn không thì...
- còn không thì sao?!
giọng nói phát ra từ đằng sau. Bọn họ quay lại nhìn thấy Trình Thiên đi tới
- cút sang chỗ khác chơi
Anh lạnh giọng nói
- may cho cô đó. Đi tụi bây
Bọn họ bỏ đi
- cảm ơn
- không cần khách sáo, đi thôi
Bọn họ cùng nhau đi trên đường về lớp
- sao thế? Cô và Hạ Băng có chuyện gì sao? Không thấy người còn thân như trước nữa
- ...ừm
- có muốn chia sẻ với tôi?!
Cô khẽ lắc đầu
- vậy cũng được, nếu muốn tôi sẵn lòng
- cảm ơn...
...
Về phía hắn, Triệu Tuyết Nghi đích thân tới chỗ hắn
Hắn đang ngồi xem lại cái tài liệu thì quầy tiếp tân gọi lên báo
- chủ tịch, Triệu chủ tịch bà ấy tới tìm ngài ạ
- " tôi còn chưa tới tìm bà mà bà còn dám tới đây tìm tôi?! "
- cho bà ta vào
- vâng chủ tịch
Hắn cúp máy. Vài phút sau bà ta đã có mặt trước phòng hắn. Cốc cốc
- mời vào
Bà ta đẩy cửa vào, hắn kéo ghế đứng dậy đi tới phía bộ ghế sofa có tông màu xám
- Triệu tổng, có việc gì rảnh rỗi tới tìm tôi sao? Mời ngồi
- Dư tổng tôi đến đây có chuyện muốn nói với cậu về cháu gái tôi, Triệu Mễ Mễ
- cháu gái?!
- phải. Về chuyện kết hôn của cậu và con bé. Tôi e rằng...
- tôi hiểu bà đang nói gì. Triệu tổng... Về chuyện này, tôi chưa đến tìm bà làm rõ việc này, thì bà đã cả gan đến đây tìm tôi để nói chuyện rồi ư
- ý cậu là sao?
- Triệu tổng, về chuyện bà tự ý quyết định Mễ Mễ kết hôn với Hạ gia. Tôi vốn biết. Bà biết rằng tôi và cô ấy đã có hôn ước sẵn vậy mà còn dám tách chúng tôi ra?!
- tôi là cô của con bé. Hôn ước này tôi vốn có thể hủy bỏ, tôi có quyền quyết định cuộc sống này của con bé
- ở đây có chút nhầm lẫn gì nhỉ. Thứ nhất bà không phải cô của cô ấy. Chuyện cô ấy kết hôn với ai, hủy bỏ với tôi hay không. Không tới lượt bà quyết định
- cậu....cậu nghĩ mình là ai chứ. Con bé là cháu gái ruột của tôi, cậu dám nói như thế với tôi ư, cậu nghĩ mình có thế lực như vậy thì tôi sợ cậu sao?!
Bà ta hùng hổ nói, hắn cười lạnh đáp
- Triệu tổng bà hiểu lầm rồi, chỉ là. Triệu tổng đây trước giờ có coi Triệu Mễ Mễ là cháu của mình? Kể từ lúc cô ấy mất tích?! Bà đã làm gì được rồi...
- hay là chỉ phái người đi tìm qua loa vài ngày. Không tìm thấy lại kết luận mất cô ấy và còn độc chiếm tài sản Triệu gia?!
- cậu nói bậy gì đó...tôi
- tôi nói gì, Triệu tổng đây hiểu rất rõ nhỉ
- cậu nói tôi độc chiếm là ý gì đây?! Tôi chỉ là thay con bé làm chủ Triệu gia khi con bé không có ở đây mà thôi, hơn nữa con bé lúc đó rất nhỏ, lại còn mất tích đến tận bây giờ mới tìm thấy
- người bây giờ đã quay trở về, hơn nữa chẳng phải độ tuổi là cô ấy có thể lấy lại Triệu gia?! Bây giờ Mễ Mễ đã tuổi rồi, tôi nghĩ bà có thể giao lại Triệu gia cho cô ấy
- tôi....
Bà ta cứng cả họng không nói được gì. Đối diện hắn vẫn luôn bình thản
- bà tốt nhất đừng suy nghĩ tới việc hủy hôn ước của chúng tôi. Nếu còn làm càn. Bà biết hậu quả ra sao rồi nhỉ, Triệu tổng
- cậu...cậu dám đe dọa tôi
Nghe hắn nói bà ta có chút hoảng sợ. Hắn nhếch môi cười nói
- không dám. Nếu như không còn gì nữa, xin mời
Bà ta tức giận không nói thêm gì, đứng dậy ra về
- " Triệu Mễ Mễ chỉ có thể là của một mình Dư Thần này, cả đời cũng chỉ làm vợ mỗi Dư Thần này. Người khác muốn có?! Cũng đừng hòng mơ tưởng đến..."
- -------------------
- Hết Chap