Vụ án mạng ở chỗ chung cư của cô cũng đã được phá giải, hiện trường cũng trở lại bình thường mặc dù mọi người có thể giả mù giả điếc vờ như xảy ra chuyện gì và tiếp tục sống ở đó thì cô cũng không làm được như vậy, nỗi ám ảnh trong lòng cô quá lớn, cô lần đầu có ý định vẫn tiếp tục sống ở căn nhà kia, nhưng khi quay trở lại tìm đồ thì cảm giác mỗi lần đi qua căn hộ kia vẫn khiến cô rùng mình không khí âm u khiến cô không khỏi ngoảnh đầu lại. Cuối cùng thì cô vẫn phải gọi xe vận chuyển tới chuyển đồ đạc đi nơi khác sống. Vừa gọi xong xe vận chuyển liền gọi cho anh.
" Giám đốc.."
" Tại sao bây giờ cô vẫn chưa đi làm?"
" Không phải tôi đã nói với anh là tôi sẽ tới muộn một chút à?" Cô im lặng một chút rồi nói tiếp. " Giám đốc, tôi hiện tại muốn chuyển nhà, trong thời gian tìm nhà tôi có thể tiếp tục sống ở nhà anh không?" Tìm nhà cũng không phải là dễ, với cái thời buổi này muốn tìm nhà trên đất thành thị này không phải là giá cắt cổ thì cũng là nhà không ra gì, tìm nhà cô cũng cần phải mất một ít thời gian. Mà trong thời gian này cô thật sự không biết sống ở đâu. Nghe cô nói xong anh liền im lặng, cô cứ nghĩ chắc anh không đồng ý, ai ngờ anh lại mở miệng nói câu này.
" Nếu như tôi không đồng ý thì cô có ra khỏi nhà tôi không?"
"..." Cái này hình như cô hiện tại đang ở nhà của anh, nếu như anh đuổi thì cô có đi không? Chắc chắn là không, cô sẽ mặt dày cầu xin anh cho cô ở lại. Nếu thuê khách sạn sống trong thời gian tìm nhà cho ba người thì chắc chắn là cô không ngần ngại mà treo cổ tự tử. Nên là dù anh có đồng ý hay không thì cũng không quan trọng nói trắng ra là mặc dù đó là nhà của anh nhưng mà lời nói của anh lại không có trọng lượng.
" Vậy nên cô cứ quyết định đi, muốn ở lại hay không thì tùy cô."
Nghe anh nói xong thì cô như muốn độn thổ, có phải cô mặt dày quá rồi hay không? Nhờ vả anh nhiều quá nên là anh cũng không chấp nhặt cô nữa hay không? Cô có nên tìm một khách sạn nào đó sống trong mấy ngày tới không? Cô vừa nghĩ vừa cúi xuống kiểm tra số tài khoản của mình. Tiền để ở khách sạn trong mấy ngày tìm nhà chắc chắn sẽ đủ nhưng tìm nhà xong cô không chắc chắn được rằng mình còn có đủ tiền để đặt cọc mua nhà nữa hay không. Thôi mặt dày một chút ở lại thêm ít ngày, tất tần tật toàn bộ việc nhà cô sẽ làm hết.
Toàn bộ đồ cũ trong nhà cô đều được chuyển tới nhà anh. Lúc sáng anh có đưa cho cô chiếc khoá dự phòng nên vấn đề vào nhà cũng không còn khó khăn nữa. Cô về tới nhà thì không còn ai. Anh thì đi làm, mẹ đón Hạ Nhi đi học chắc cũng hẹn bạn đi chơi luôn rồi chỉ mỗi mình cô ở nhà thôi báo với anh một tiếng, sáng nay cô xin nghỉ ở nhà luôn chiều về đi làm. Thu dẹp đồ đạc các thứ xong xuôi, còn đang ở trong bếp nấu ăn thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Có lẽ mẹ cô đã về rồi. Cô lật đật chạy ra mở cửa thì thấy một người đàn ông khá già đang đứng ở cửa. Nhưng nhìn khuôn mặt này cô thấy quen quen nhưng không biết quen chỗ nào. Cô lục tung từng hình ảnh trong đầu nhưng vẫn không biết là ai. Cô đi ra cửa nhã nhặn hỏi:
" Thưa ông, ông tìm ai ạ?"
" Tôi tìm Ân Nhất."
" À, anh ấy đi làm rồi. Ông có gì cần nói với anh ấy một chút nữa anh ấy về cháu chuyển lời cho ạ."
" Không cần đâu, tôi vào nhà ngồi chờ luôn cũng được."
" Nhưng mà..." Cô thấy người đàn ông này không đơn giản, còn có bảo vệ đi theo nữa làm cô không muốn đề phòng cũng không được. Người đàn ông kia còn chưa kịp lên tiếng thì một người phụ nữ bước ra từ một chiếc xe sang trọng khác đã lên tiếng.
" Cha, cha tới đây làm gì. Nó còn đi làm không ở nhà đâu..." Chữ đâu còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy cô thì khuôn mặt bà ấy hơi ngạc nhiên sau đó lại trở về bình tĩnh. Còn cô khi thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia thì cô chỉ muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống đó. Tình trạng hiện giờ cô thật sự không muốn khóc. Người kia chính xác là mẹ của giám đốc. Nếu bà ấy kêu người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây là cha. Thì đây chắc chắn là ông nội của anh. Ngày hôm lễ mừng thọ cô từng thấy ảnh của người ông nội được treo lên. Nụ cười trên môi cô gần gần cứng ngắc. Nếu sáng nay cô đi làm thì chắc chắn cũng không xảy ra chuyện như thế này rồi. Cái bệnh lười nó tha hoá con người. Cô tự động đứng sang một bên cho hai con người kia bước vào nhà. Vừa vào tới nhà thì một mũi cháy xộc vào mũi cô. Thôi toang rồi, cháy rồi nồi cá của cô đi tong rồi. Cô không hình tượng chạy vào tắt bếp vào đóng kín cửa phòng bếp để cái mùi khét kia không bay tới phòng khách. Cô bước ra đứng trước mặt họ giọng nói lắp ba lắp bắp nói:
" Hai người có uống gì không ạ để cháu rót cho."
" Không cần đâu, gọi nó về đây."
" Vâng...ạ" Cô vừa nghe nói xong liền cầm điện thoại lên gọi anh về, bên kia cũng nghe thấy liền lập tức bảo tôi về ngay. Cô gọi điện thoại xong lại tiếp tục đứng như trời trồng.
" Nhưng mà hình như cô còn chưa giới thiệu bản thân mình là ai nhỉ?"
" Dạ dạ, cháu cháu là thư ký của anh ấy."
" Thư ký của Ân Nhất? Vậy tại sao cô lại sống ở nhà nó, dây mơ rễ má không rõ ràng."
" Không phải..." Cô bây giờ thật sự chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết cô cứ liên tiếp bị hiểu lầm từ lần này tới lần khác là sao cô còn chưa biết giải thích thế nào thì nghe thấy tiếng mở cửa. Cô biết là anh sắp về rồi.
Anh về tới nhà mấy người kia liền đi vào thư phòng nói cái chuyện gì đó thì không biết. Cô chỉ biết là đúng lúc cô đang đi vào phòng bếp thì mẹ cô về không nghĩ ngợi nhiều cô liền chạy ra giữ mẹ cô lại.
" Mẹ đừng có vào, bây giờ đi đâu thì đi đi."
" Làm sao, không vào nhà nữa còn đi đâu."
" Mẹ và ông nội giám đốc còn đến rồi họ còn cãi nhau rất to, sắc mặt ai nấy cũng đều không tốt. Nếu mà họ biết cả gia đình mình sống ở đây nữa chắc chắn họ sẽ giết mình đấy."
" Không phải nghiêm trọng vậy chứ."
" Con không biết đâu tốt nhất là hôm nay mẹ đừng có về nhà."
" Mẹ cô cũng ậm ự xong liền quay người đi." Cô thở dài nhẹ nhõm quay vào nhà còn chưa biết làm gì thì ba người họ nói chuyện với nhau xong. Ai nấy đi ra khỏi phòng sắc mặt đều rất u ám. Kể cả anh, hai người kia đi về còn không quên liếc nhìn cô một cái. Còn anh thì cứ đứng đấy như trời trồng nhìn cô chằm chằm. Cảm giác lo lắng từ từ len lỏi vào trong người cô. Cô nhìn anh lắp bắp mở miệng.
" Giám đốc xảy ra chuyện gì rồi sao?"