Đáp lại câu trả lời của cô là một cái quay lưng của anh. Trong lòng cô lại lo lắng đến tột độ. Chẳng lẽ họ nói chuyện liên qua tới cô? Cô không biết rốt cuộc họ đã nói gì có liên quan tới cô hay không nhưng thái độ của họ như vậy chắc chắn có % là có liên quan tới cô. Anh lẳng lặng đi vào phòng, cô bước tới sofa ngồi yên lặng cũng không để ý tới việc nấu cơm hay không nữa. Cô biết hiện tại anh đang cần sự yên tĩnh không muốn bị ai quấy rầy nhưng mà cô thật sự rất lo lắng bồn chồn. Từng tiếng đồng hồ trôi qua, người trong người ngoài không ai nói với nhau một câu nào. Đột nhiên cánh cửa kia mở ra.
" Cô cùng mẹ cô cứ ở lại đây. Mọi chuyện trong nhà cứ liệu mà làm những thứ không nên động vào thì đừng có động những phòng không nên vào thì đừng có vào. Tôi phải đi công tác ít hôm tạm thời không có nhà."
" Giám đốc..." Cô dừng như muốn nói cái gì đó sau đó lại thở dài đáp lại một cách máy móc. " Tôi biết phải làm thế nào anh cứ yên tâm." Anh gật đầu nhưng lại không bước đi, anh cứ đứng đấy nhìn cô trong ánh mắt có một chút gì đó khó hiểu. Nhưng dường như nhận ra sự lạ thường của mình liền bước đi. Cánh cửa khép lại cô ngồi xuống ghế liền thở dài một cái, chuyện lần này chắc chắn có liên quan tới cô.
Anh đi công tác, cuộc sống của cô cũng nhạt nhẽo hơn rất nhiều. Ăn, ngủ, làm việc, mọi việc cứ như một tuần hoàn xoay quanh không có gì biến đổi cô cứ như vậy sống qua ngày này tới ngày khác. Anh nói anh đi công tác mấy ngày nhưng tới hôm nay rốt cuộc cũng đã tròn một tuần nhưng vẫn chưa thấy anh về. Đang ngồi thẫn thờ uống cà phê tại một quán đối diện công ty bỗng nhiên nghe thấy tiếng có người gọi mình. Cô quay lại thì thấy Trang Vệ đang ở đấy cùng với cô bạn yêu quý Trần Dao của mình. Hai người có vẻ sống rất tốt ấy nhỉ.
" Ây da đây không phải cô bạn thân của tôi hay sao? Dục Ân cô dạo này sống tốt đấy chứ?" Mở miệng thì có vẻ quan tâm nhưng thật ra lại đầy ý châm chọc. Cô bây giờ thật sự đau đầu không biết vì sao lại chơi được với cô ta còn rất hoà hợp nữa chứ. Mấy ngày qua tâm trạng của cô cứ lên xuống thất thường hôm nay gặp hai người này tâm trạng của cô lại càng u ám hơn.
" Làm sao có thể không sống tốt được cơ chứ, nhờ phúc của hai người hiện tại tôi vẫn ăn ngon ngủ kĩ không có bất kỳ một dấu hiệu nào là sống không tốt cả."
" Cô không cần phải che dấu đâu, tôi với cô từng là bạn thân tôi cũng rất hiểu cô."
" Đã từng cũng chỉ là đã từng. Hiểu tôi hơn ai hết chỉ có bản thân mình."
" Cô... Hazz nghe nói mấy năm qua cô sống ở nước ngoài cũng không sung sướng gì? Lần này về đây cô đã tìm được công việc nào chưa? Nếu không để tôi bảo chồng tôi giới thiệu cho cô một công việc." Cô ta vừa nói vừa liếc sang Trang Vệ cầm tay tỏ vẻ thân mật.
" Ai lại có thể đồn sai như vậy cô cũng nghe không đúng rồi đấy. Có nhà có xe là sống không sung sướng? Năng lực của tôi, tôi biết rõ với lại tôi cũng tìm được công việc rồi. Lương tháng cũng không cao tầm - triệu thôi đủ ăn đủ sống." Nghe thấy cô nói vậy Trần Dao cô ta lập tức cảm thấy tức điên lên muốn làm cô bẽ mặt. Đúng là tính tình bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi người xưa có câu. " Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời đúng là không sai." Hình như thấy cô sống tốt nên vẻ mặt của hai người bọn họ không dễ chịu chút nào thì phải. Tất nhiên rồi nếu cô có thảm hại thế nào đi chăng nữa thì đứng trước mặt bọn họ cô cũng phải gồng mình lên để cho bọn họ biết khi hai người kia biến mất khỏi cuộc sống cô thì không khí trong lành, ăn no ngủ kỹ, không phụ mong họ trông đợi. Mặc cho gương mặt của Trang Vệ đã đen lại, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt cô ta vẫn mặc kệ tiếp tục khiêu khích cô.
" Cậu ấy à, làm công việc gì mà lương cao vậy không phải là làm mấy việc không chính đáng đấy chứ." Đoạn cuối cùng cô ta nói rõ to để cho những người ngồi xung quanh nghe thấy. Những người xung quanh đều quay lại nhìn cô bằng một ánh mắt tò mò dò xét. Cô nhíu mày nhìn cô ta, cái con người này đúng là không từ thủ đoạn để khiến người khác mất mặt. Cô ta không cần mặt mũi thì ít nhất cô vẫn cần. Những từ ngữ như vậy mà vẫn thản nhiên nói ra cho được. Mặc kệ cái lắc tay của Trang Vệ cô ta liền nói tiếp.
" Chúng ta đều là bạn của nhau, cậu có thanh cao cũng không làm được gì đâu." Cô liếc mắt nhìn cô ta đáng giá một lượt từ trên xuống dưới.
" Con người cô có vẻ lạ lùng nhỉ, cứ mở miệng là tuôn ra một tràng dài những từ ngữ bẩn thỉu vậy nhỉ. Nhìn qua người cô thì toàn là hàng hiệu cũng phải nói là ăn sung mặc sướng chẳng lẽ cô có tiền mua những món đồ sang trọng chẳng lẽ không có tiền dũa lại nhân cách. Người ta có câu miệng thối thì có thể rửa sạch nhưng tâm thối thì không sạch." Mặt cô ta liền biến sắc từ xanh sang đỏ lại chuyển sang vàng.
" Cô, cô cứ xem cô thanh cao được bao lâu đừng để tôi đào được những thứ không sạch sẽ." Cô không nói gì chỉ nhìn cô ta cười khinh bỉ. Bây giờ Trang Vệ mới lên tiếng.
" Dục Ân, em đừng để ý những lời cô ấy nói. Cô ấy có chút không hiểu chuyện lần sau anh sẽ bảo cô ấy chú ý hơn."
Lần sau? Còn có lần sau nữa sao. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn không hề nói ra vẫn tiếp tục giữ cái hình tượng người con gái thùy mị nết na trước mặt người khác.
" Không sao đâu, em cũng không để ý. Nếu không còn gì thì em về trước em còn phải đi làm." Đứng ở đây chỉ thêm đau mắt, cô cũng không muốn xem màn ân ân ái ái của hai người kia. Cô còn chưa kịp bước đi thì thấy tay người đàn ông kia chặn cô lại.
" Em xem, sắp tới công ty bên anh sắp kí kết hợp đồng với công ty bên em. Em có thể nói với giám đốc Ân tốt vài câu không?" Anh ta làm sao không biết cô làm thư ký của Ân Nhất cơ chứ. Mỗi lần có cuộc họp hay một cuộc đàm phán nào đó thì đều có mặt của cô. Chỉ là lúc nãy anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị lời nói của Trần Dao làm rối tung lên hết toàn bộ mọi thứ khiến anh trở tai không kịp cũng không biết nên xử lý thế nào. Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên mặt dày một chút xin cô ấy nói tốt với anh ta một chút cho hợp đồng dễ dàng thoả hiệp. Nghe anh ta nói xong cô chỉ " à" lên một tiếng rồi nở một nụ cười đúng chất xã giao. Cô chưa thấy thông báo nào về hợp đồng ký kết sắp diễn ra, nhưng nếu anh ta nói như vậy chắc là có thật.
" Cô đừng có lầy riêng báo thù công." Cô còn chưa nói gì thì cô ta đã cướp lời cô. Cô nở một nụ cười lịch thiệp nhìn cô ta rồi liền quay sang Trang Vệ.
" Cái này tôi thật sự không biết, có muốn kí hợp đồng hay không thì phải tùy thuộc vào cách thuyết phục của công ty anh. Một thứ ký nhỏ nhoi như tôi không làm được gì cả." Cái này là cô nói thật lợi ích của công ty không thể đem ra đùa được nếu là một hợp đồng lỗ vốn tất nhiên cũng không thể làm ngơ mà ký được. Nhưng mà nếu như lời nói của cô thật sự có trọng lượng thì cô cũng chưa chắc rằng mình sẽ giúp anh ta. Cô nói xong định bước tiếp thì lại nghe phía sau nói tiếp.
" Dục Ân, mấy năm qua em sống có thật sự tốt hay không?" Cô bỗng khựng lại, mấy năm qua cô sống có tốt không? Cô thật sự cũng không biết câu trả lời là gì. Nhưng mà sống tốt không hay không đều không quan trọng nữa những thứ này cũng không còn liên quan tới anh ta. Trên môi cô bỗng nở một nụ cười chua xót.