Đường Tư Vũ đưa con đến trường liền đi đến học viện âm nhạc luyên đàn. Vào khoảng chín giờ máy bay của Hình Liệt Hàn dừng ở sân bay quốc tế, đoàn xe đón người đã đứng ở cửa sân bay. Vì Cô Hình Liệt Hàn lấy chìa khóa từ tay vệ sĩ rồi ngồi vào chiếc xe thể thao màu đen của hẳn. Chiếc xe thể thao ngay lập tức lao đi như một con lốc. Khi đi ngang qua một cửa hàng hoa gần học viện piano, đây là cửa hàng mà Hình Liệt Hàn thường đặt hoa, hắn xuống xe và bước vào cửa hàng mua một bó hoa sao baby mà Đường Tư Vũ thích nhát. Hình Liệt Hàn đặt bó hoa lên ghế xe sau đó lái xe thẳng tới cổng chính của học viện Piano. Đường Tư Vũ đang luyện tập Piano trong phòng tập đàn. Cô đàn vô cùng say sưa, mà giai điệu cũng cực kỳ rất đẹp. Giáo viên bên cạnh hài lòng gõ nhẹ, nương theo tiết tấu của cô, bất giác chậm rãi nhảy theo tiếng đàn của cô. Đường Tư vũ mím môi cười, ánh mặt trời ngoài cửa số rớt xuống dưới, từng tia nắng chiếu lên người cô, khiến cả người cô như được bao phủ trong vằng sáng trắng, xinh đẹp như thiên sứ. Ngoài cửa sổ, một đôi mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú. Cả người Hình Liệt Hàn lười biếng dựa vào trước cửa số, không quấy rấy cô vợ đang hết sức tập trung của mình, lắng nghe tiếng đàn du dương này của cô đã xua tan đi mọi bực bội trong lòng, tâm tình trở nên nhẹ nhàng thanh thản. Tư Vũ đàn xong, giáo viên nhận xét cho cô, đồng thời cũng khen ngợi cô. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay làm Đường Tư Vũ sửng sốt, cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cầm hoa bước vào, cô kinh ngạc mở to mắt, lập tức đứng dậy chạy về phía anh. “Sao anh trở về rồi?” Đường Vũ vừa ngạc nhiên hỏi vừa giơ tay ra nhận hoa của anh. Hình Liệt Hàn hơi híp mắt: “Anh mới về không lâu.” “Sao anh trở lại rồi? Dự án đã được ký chưa? “Đường Tư Vũ tò mò hỏi. Cô biết lần này hắn đi ký hợp đồng là liên quan đến một dự án nghiên cứu và phát triển năng lượng mới mà hắn rất tâm đắc. Đây cũng là cơ hội kinh doanh tương đối khan hiếm trên thị trường. Hình Liệt Hàn cười lắc đầu: “Không có ký.” “Tại sao? Không phải anh cảm thấy rất hứng thú sao?” Đường Tư Vũ chớp mắt không hiểu. “Anh không có hứng thú.” Hình Liệt Hàn trả lời đơn giản: “Anh vẫn cảm thấy ở bên cạnh em mới tốt. “ Nói xong hắn duỗi tay ôm cô vào lòng, giáo viên dạy nhạc ở bên cạnh thấy vậy liền mỉm cười rời đi. Tư Vũ hơi xấu hỗ, vùi người vào vòng tay hắn. Mới có ba ngày mà cô đã cực kỳ nhớ hắn. Hình Liệt Hàn vuốt ve mái tóc dài và ngửi mùi hương trên tóc cô: “Tập đàn buổi trưa xong chưa? Chúng ta đi ăn chưa nhé!” “Ưm! Được.” Đường Tư Vũ liếc mắt, tò mò hỏi: “Anh thật sự không ký hợp đồng sao?” “Khoản đầu tư này có rất nhiều vấn đề, anh không muốn ký.” Hình Liệt Hàn trả lời cô một cách nghiêm túc, sau đó hắn vươn tay ra nắm tay cô đi đến trước mặt cây đàn piano: “Chúng ta cùng hợp tấu một bản nhé?” Đường Tư Vũ mỉm cười gật đầu, ngồi xuống cùng hắn, chơi một bài hát mà họ đều quen thuộc. Những ngón tay mảnh khảnh của Hình Liệt Hàn lướt nhẹ trên phím đàn, hai người kết hợp cực kỳ ăn ý. Tiếng đàn piano đẹp đế réo rắt, tuyệt không thể tả. Đây có lẽ giống như hạt châu rơi trên sàn, thật tuyệt vời. Đây có lẽ là thứ mà người đời hay gọi cầm sắt hòa minh giữa hai vợ chồng nhỉ? Buồi trưa, trong nhà hàng, đáy mắt Đường Tư Vũ lóe lên ý cười: “Em còn đang nghĩ không biết lúc nào thì anh sẽ trở về đấy?” “Từ giò trở đi, anh sẽ ở bên cạnh em.” Hình Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô. Trong đó như có ánh sao lắp lánh, là đôi mắt sạch sẽ nhất mà hắn đã từng gặp. Hắn tuyệt đối sẽ không để đôi mắt này có một ngày đau lòng rơi lệ. “ÒI Em có tin tốt lành này. Hi Hi sắp sinh rồi. Em định về nước đi thăm cậu ấy một tuần.” “Được. Anh cùng về với em!” Hình Liệt Hàn lập tức đồng ý. “Vậy chúng ta sẽ không dân con trai theo. Chỉ có hai chúng ta về thôi.” Đường Tư Vũ cũng quyết định như thế. “Ừm! Chúng ta sẽ sống thế giới hai người.” Ánh mắt lạnh lùng của Hình Liệt Hàn lấp lánh ý cười. Đường Tư Vũ lập tức hiểu ra, cô hơi xấu hỗ gật đầu: “Ừm.” Ăn xong, buổi chiều Hình Liệt Hàn không rời đi mà ở trong học viện đợi Đường Tư Vũ luyện đàn xong. Đến năm giờ rưỡi mới đón cậu bé. Cậu nhóc cũng hoàn toàn không ngờ ba cậu lại bất ngờ xuất hiện đón cậu. “Daddy.” Từ xa cậu bé đã vội vã chạy từ trong đám người tới.