Trương Đỉnh Hương điên loạn kêu lên: “Các người làm cảnh sát tại sao có thể nghe trộm điện thoại của tôi, các người đây là phạm pháp, các người không có quyên làm như vậy?” “Chúng ta đã được phê chuẩn nghe lén điện thoại của bà, là bà tự khiến mình lòi đuôi, bà mới vừa nói không nhận ra bảo mẫu, nhưng vì sao ở trong điện thoại bà lại muốn giết bà ấy? Khưu Ngọc Liên chính là một trong bảo mẫu chăm sóc cho Y tiểu thư.” “Các người bày trò gạt tôi, đang lôi kéo lời của tôi, các người… các người…” Vào lúc này mặt nạ của Trương Định Hương bị hung hăng xé xuống. “Bà nên thành khẩn khai ra hành vi phạm tội năm đó, tại sao bà muốn sát hại Y tiểu thư lúc nhỏ, bà biết mẹ cô ấy cũng bởi vì mất đi đứa bé này mà mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng rồi qua đời không?” Trương Đinh Hương trầm mặc không nói, nhưng toàn thân bà ta đang run rầy. Mà ở bên ngoài phòng thẩm vấn, Y Cảnh Long cũng tức giận căng cả lồng ngực, không thẻ tin được ông mấy năm nay, lại sống chung với hung thủ, ông hận, càng tức giận hơn. Lam Sơ Niệm thấy Trương Đinh Hương đền tội, hốc mắt của cô cũng hẳn lên sự tức giận, cô hy vọng bà ta nên nhận tội, để cho bà ta trả giá thật lớn. Trương Đinh Hương ôm mặt, thở dốc hỏi: “Có phải tôi khai ra tất cả, các người có thể giảm hình phạt cho tôi hay không?” “Tốt nhát bà thú nhận tắt cả hành vi phạm tội.” Cảnh sát không bằng lòng việc này. Trương Đinh Hương ngồi bên trong phòng thẩm vấn, cuối cùng biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cũng không thể che giấu tội ác của bà ta. Bà ta thật sự dựa vào dã tâm cùng với tiền bạc chống đỡ, bà ta mới dám phách lối làm ra những chuyện này, cho đến bây giờ, bà ta mới cảm thấy hối hận, trước kia, trong lòng bà ta không có một chút ám ảnh nào. “Được rồi! Tôi thú nhận, tôi thú nhận tất cả, nhưng xin các người buông tha cho con gái của tôi, việc này con gái tôi cái gì cũng không biết, con bé vô tội.” “Bà cũng biết con gái bà vô tội, vậy bé gái năm đó suýt chút nữa thì bị bà sát hại có đáng chết hay không? Cô bé cũng vô tội.” Sắc mặt Trương Định Hương thoáng lên vẻ bối rối, dường như chỗ bà đang ngồi ở đây, cả thế giới đều sụp đổ, bà ta chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân và con cái. “Dù sao nếu họ không chết, tôi và con tôi sẽ không có một gia đình trọn vẹn, tôi chỉ muốn cho con gái mình một người ba, nếu có thẻ tìm được ba ruột của nó là cách tốt nhất, lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều như vậy.” “Vậy tiền của bà có từ đâu?” “Là tôi từ trước tới nay đều lấy từ chồng tôi, ông ấy rất có trách nhiệm với tôi, tôi muốn bao nhiêu thì ông ấy cho báy nhiêu.” Lúc này Trương Đinh Hương cũng không biết chồng của mình đang nghe ở bên ngoài, bà ta còn nhớ lại hạnh phúc năm đó. “Bà dùng tiền của ông ấy đưa cho, mua người giết hại con gái của ông ấy, loại chuyện như vậy, bà cũng dám làm sao?” Nữ cảnh sát nghe xong, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi. Mà trong một phòng giám sát khác, Y Cảnh Long sắp giận điên lên, toàn thân ông tức giận đến run rẩy, năm đó Trương Đinh Hương dây dưa lấy ông đòi tiền, không đưa tiền thì muốn phá hoại gia đình ông, ông đang tự trách mình cho bà ta hai triệu, không ngờ là bà ta vậy mà cầm tiền ông cho, mua chuộc bảo mẫu sát hại người nhà của ông. Hai chữ độc ác đã không đủ miêu tả Trương Định Hương nữa rồi, quả thực là lòng dạ rắn rết. Lam Sơ Niệm ở bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt, bị Lam Thiên Hạo ôm vào trong ngực thật chặt, anh cũng rất nhanh nắm chặt tay, anh không ngờ là chuyện tìm kiếm ba mẹ, sẽ lộ ra chuyện năm đó, để cho cô phải trải qua những thứ này. Lúc này Trương Đinh Hương đã thẳng thắn thú nhận: “Đúng, tôi chỉ muốn cho con gái tôi một người ba, người đàn ông khác tôi không yên lòng, con bé còn nhỏ, lại là con gái, tôi sợ gả cho người khác, con bé sẽ bị ức hiếp, cho nên tôi chỉ có thể gả cho Y Cảnh Long, ông ấy sẽ đối xử thật lòng với con gái của chúng tôi.” “Vậy bà đã nghĩ tới vợ cũ của ông ấy chưa? Vợ cũ ông ấy. trầm cảm trong 3 năm, cuối cùng uống thuốc tự sát…” “Cái này không liên quan đến chuyện của tôi, chẳng qua là tôi bảo bảo mẫu mua một chai thuốc cho cô átay uống, để cô ta ngủ yên hơn, nào biết cô a sẽ nuốt trọn hết!” Hiện tại thần kinhTrương Đinh Hương cực kỳ căng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí ngay cả chuyện này cũng nói ra. Cảnh sát viên nhìn nhau, liền hỏi kỹ xảo của bà ta. “Bà tìm bảo mẫu mua thuốc ngủ cho Y phu nhân, là bà thật sự tốt bụng hay có mục đích khác?” “Tôi… Tôi thật sự có ý tốt…” Trương Đinh Hương chột dạ nói. “Trương Đinh Hương, tốt nhất bà nói thật đi, tất cả mọi chuyện bây giờ của bà, đều do chúng tôi nắm giữ, bà dám giấu diềm gì nữa, chúng ta sẽ phải gia tăng hình phạt đấy.” Viên cảnh sát vỗ bàn một cái nói.