Trương Đinh Hương sợ đến toàn thân run lên, sau đó bụm mặt, dùng sức gật đầu: “Đúng, tôi thừa nhận, tôi không phải thật tâm, tôi nghe nói cô ta nằm trên giường không dậy ni, mỗi ngày đều tưởng niệm con gái sắp điên rồi, tôi gặp người giúp việc kia, người đó nói với tôi, mỗi ngày cô ta đều nghĩ tới chuyện xuống mồ với con gái, tôi liền có ý cho người giúp việc mang theo một chai thuốc ngủ cho cô ta, tôi nào biết cô ta sẽ uống hết!” Ngồi trong phòng nghe bên cạnh sắc mặt Y Cảnh Long khẩn trương, ông không ngờ người hại con gái của ông, thậm chí ngay cả thuốc hại vợ trước của ông chết cũng là do bà ta âm thầm kêu giúp việc mang vào, ông chưa bao. giờ dám ở nhà dùng quá liều thuốc ngủ, bởi vì trong đầu bác sĩ từng giải thích cho ông, loại bệnh này của vợ ông ngàn lần không thể dùng quá liều thuốc, bởi vì lúc cảm xúc bệnh nhân nghĩ lẳn quần sẽ uống thuốc tự sát. Thì ra lại là bà ta làm. Bên cạnh hai mắt Lam Sơ Niệm đẫm lệ, cũng bắn ra một sự căm hận, là bà ta hại mẹ. Cảnh sát cũng không ngờ là, trong tay Trương Đinh Hương lại nắm hai mạng người rồi. Trương Đinh Hương ngồi trong phòng bị tra hỏi, vẻ mặt cũng lập tức trở nên vô cùng già nua: “Xin lỗi, tôi có lỗi với mẹ con họ, là tôi hại họ.” “Bây giờ bà nói gì cũng đã muộn rồi.” Nữ cảnh sát nhìn bà ta nói. Lúc này Trương Đinh Hương che mặt, gục ở trên bàn, như thể bà sẽ không bao giờ gặp lại ai nữa. Hai cảnh sát viên đi ra, Trương Định Hương mới òa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu khóc như điên ở đó, xem tình hình, bà ta cũng đã ở trên bờ vực phát điên. Một đám người từ trong phòng nghe đi ra, viền mắt Y Cảnh Long đỏ lên, khàn giọng, ông ôm lấy Lam Sơ Niệm, trong ánh mắt tràn đầy sự áy náy, là sai lầm năm đó của ông, hại cô và mẹ mình, ông có chết cũng khó chuộc lại tội lỗi này. “Thiên Hạo, đưa em của cậu cùng Y tiên sinh đi về nghỉ ngơi đi! Chúng tôi tạm giữ Trương Đinh Hương trước, sự: tình phía sau thì xem pháp luật kết án như thế nào.” “Cảm ơn mọi người, vắt vả rồi.” Lam Thiên Hạo nhìn bọn họ nói, đưa tay đỡ Y Cảnh Long một cái: “Bác trai, cháu đưa bác về nhà.” Lam Sơ Niệm cũng an ủi ba mình: “Ba, trở về trước rồi hẵng nói.” Y Tư Nhã ở nhà chờ, cô ta lo lắng cho mẹ, đồng thời, cũng không an tâm, nghe có tiếng xe chạy vào, cô ta vội vàng từ trong phòng khách chạy ra. Lại phát hiện, người đỡ ba cô ta trở về là Lam Thiên Hạo cùng Lam Sơ Niệm, cô ta vui mừng, nhìn ba hỏi: “Ba, tại Sao mẹ còn chưa trở về thế?” Y Cảnh Long đang đè nén sự tức giận, bởi vì Y Tư Nhã hỏi câu này mà bộc phát ra: “Con còn muốn mẹ trở về sao? Bà ta nên xuống địa ngục đi, cho dù bà ta phân thành vạn mảnh, cũng không tháo được mối hận trong lòng của ba đâu.” Y Tư Nhã bị lời của ba mình dọa sợ đến giật mình run lên, thấy dáng vẻ ba mình tiều tụy và nặng nề, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ đã làm cái gì, Lam Sơ Niệm an ủi một câu: “Ba, bình tĩnh một chút.” Y Cảnh Long dường như bình tĩnh lại, thế nhưng, trên mặt ông sự bi thương đau khổ kia, lại khiến người ta lo lắng. Lúc này cảm xúc của Y Cảnh Long rất hỗn loạn, cuộc đời ông trong nháy mắt bao trùm trong thống khổ, ông thậm chí nhớ đến mười mấy năm qua chung sống cùng Trương Định Hương, đều đau đớn run rẩy, điều này làm ông nghĩ đến người vợ cũ yêu quý ở dưới suối vàng, nều như bà ấy biết tắt cả chân tướng này, bà ấy hẳn đau khỏ, thương tâm nhiều lắm? *Ba, ba đừng làm con sợ, rốt cuộc mẹ con đã làm sai chuyện gì? Mẹ như thế nào vậy?” Y Tư Nhã chưa từng nhìn thấy ba như thế này, bộ dáng của cô cũng bị dọa sợ đến phát khóc. Ánh mắt Lam Thiên Hạo lạnh lùng bắn về phía cô: “Mẹ cô là hung thủ giết người.” Y Tư Nhã lập tức mở to mắt, thở dốc nói: “Không, mẹ em sẽ không giết người.” Ánh mắt Y Cảnh Long nhìn đứa con gái này của ông và Trương Đinh Hương, ông cắn răng, nhìn Y Tư Nhã nói: “Ngày mai ba sẽ cho người đưa con ra nước ngoài, về sau con sẽ ở nước ngoài, không cần trở lại nữa.” Y Tư Nhã trừng to mắt, ý của ba đây là muốn để cô ta lưu lạc ở nước ngoài sao? Cô ta mới không cam lòng! Vẻ mặt cô ta ủy khuất hỏi: “Ba, rốt cuộc mẹ con đã làm gì?” “Mẹ con chính là một người phụ nữ rắn độc, năm đó bà ta sinh hạ con ra, lại hại người nhà của ba, mặc dù con không sai, nhưng bà ta lại đáng chét, bà ta nên xuống địa ngục đi.” “Mẹ con hại ai vậy?” Y Tư Nhã nháy mắt đẫm lệ hỏi. Lam Sơ Niệm nhìn em gái cùng ba khác mẹ này, trong nội tâm của cô cũng là vừa hận vừa tức, nhưng thấy vẻ mặt cô ta không rõ chân tướng, cô hít thở sâu một hơi nói: “Mẹ em 20 năm trước, mua chuộc bảo mẫu chăm sóc chị, muốn ném chị chết chìm dưới sông Giang Hà, sau đó, ở khoảng thời gian mẹ chị sinh bệnh, bà ta lại mua chuộc giúp việc tới trước giường mẹ chị, để cho cô ấy khuyên mẹ chị uống thuốc ngủ, cuối cùng làm cho mẹ chị uống thuốc tự sát, đây đều là mẹ em âm thầm giật dây đáy. “Cái gì? Làm sao có thể? Mẹ tôi sẽ không làm như vậy, điều đó không có khả năng…” Y Tư Nhã lảo đảo nghiêng ngã lùi về sau một bước, sau đó, cô nhìn Lam Sơ Niệm, kêu to một câu: “Nhưng chị không phải còn sống rất tốt đó sao? Mẹ chị đáng đời, mẹ tôi vừa không có ép bà ta uống thuốc, là bà ta tự mình muốn uống.”