Sở Khả Khả ở một bên theo dõi, cô ta lập tức cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bị chọc tức, xem ra ở đây cô ta thật sự là người thừa, lại nực cười. “Anh Nhát Phàm, tạm biệt.” Sở Khả Khả vẫn còn đang bừng bừng lửa giận, cầm áo lao ra khỏi cửa, vội vàng rời đi. Lúc ở trên mặt đất, Bạch Hạ vội vàng muốn đứng lên, nhưng càng hoảng sợ càng thêm bối rồi, không biết tay mình để ở đâu. Lúc này, tiếng cảnh cáo của một người đàn ông vang lên: “Cô đụng vào đâu?” Bạch Hạ lúc này đã đứng dậy, mới nhận ra tay cô vừa rồi hình như đang đặt ở bụng dưới của anh, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, lòng bàn tay nóng rực. “Tôi… tôi không chạm vào đâu của anh cả.” Bạch Hạ vội vàng giải thích. Hình Nhất Phàm lúc này đã đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai u ám khó coi nhìn cô chằm chằm, vòng tay: “Nói đi, cô vào nhà tôi bằng cách nào.” Bạch Hạ thấy anh đang muốn truy cứu việc cô làm, cô lập tức nghĩ rằng hôm nay mình không thể đưa Đóa Đóa về nhà, cô trả lời: “Tôi… tôi chỉ muốn thăm Đóa Đóa. Tôi không đụng vào bát cứ thứ gì của anh cả, lần sau tôi sẽ không dám nữa.” Nói xong cô định rời đi. Lúc này, Hình Nhất Phàm lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô định cứ vậy mà rời đi à2” Bạch Hạ vừa đi tới cửa, lập tức nhìn quay lại: “Anh còn muốn tôi phải làm gì nữa? Tôi vừa phối hợp với anh diễn kịch để chọc tức người phụ nữ xấu xa kia, vậy không tính là tôi giúp anh sao?” “Ai nói tôi ghét cô ấy? Vừa rồi cô không thấy tôi sắp có chuyện tốt sao? Chính sự hiện diện của cô đã làm gián đoạn việc tốt của tôi, cô nói xem, phải bồi thường như thế nào?” Hình Nhất Phàm tính sổ với cô. Bạch Hạ đứng ở cửa, tức giận chống eo nói: “Anh… anh nói dối, anh rõ ràng không thích cô gái đó.” “Làm sao cô biết là tôi không thích? Đối với đàn ông, yêu thích và tình dục có thể tách rời nhau, cô không hiểu sao2” Hình Nhất Phàm hừ lạnh, nói tóm lại, dám lẻn vào nhà anh, anh sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy. Bạch Hạ tức giận đến muốn ói máu, có điều, coi như cô đã nhìn rõ được sự ác độc của người đàn ông này, coi phụ nữ là cái gì vậy? Đồ chơi sao? “Vậy anh muốn thế nào?” Bạch Hạ không muốn tranh luận với anh về chủ đề này, dù sao anh cũng không phải là người đàng hoàng, nói thêm cũng vô ích. “Cô có biết việc cô lẻn vào nhà tôi nghiêm trọng đến mức nào không? Tôi có thể kiện cô tội ăn trộm, cũng đủ cho cô ngồi tù hơn ba năm rồi.” Hình Nhất Phàm không phải đang uy hiếp cô, mà hành vi này đúng là vi phạm pháp luật. Trong đầu Bạch Hạ đột nhiên như muốn nổ tung, ngây người máy giây, tuy rằng vừa rồi cô rất tức giận người đàn ông này, nhưng lúc này, cô đột nhiên yếu thế mà chắp hai tay: “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi biết tôi nhát thời hồ đồ leo vào nhà anh, nhưng tôi đảm bảo là tôi không hè lấy thứ gì, anh tha cho tôi đi được không?” “Tha cho cô đi sao? Để cô cứ thế mà đi vậy thì quá hời cho cô rồi.” Hình Nhất Phàm liếc mắt, ngồi trên ghế sô pha, nghĩ cách xử lý cô. Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ khó lường của anh, Bạch Hạ lập tức thở dốc, cô vội vàng bước tới gần anh nói: “Chỉ cần anh không bắt tôi, bảo tôi làm gì cũng được.” Bạch Hạ không muốn vào tù, cô thật sự không muốn, nhưng cô biết nêu anh khởi tố, cô thật sự sẽ vi phạm pháp luật hình sự. Đôi chân dài bắt lên nhau của Hình Nhất Phàm đột nhiên thay đổi tư thế, anh ngả người ra ghế sô pha, thở hắt ra một hơi thở mơ hồ. Bạch Hạ cảm nhận được điều đó, lập tức mở to mắt, vội vàng nói lại: “Trừ lấy thân chuộc tội ra.” Nói xong, cô còn ôm ngực bảo vệ mình. Hình Nhất Phàm không khỏi tức đến bật cười, người phụ nữ này lấy đâu ra cái tự tin ấy, anh lại thèm nhòm ngó cô sao? Doạ cô ta một chút cũng vui, Hình Nhất Phàm nhướng mày nói: “Ban nãy cô vừa nói rõ ràng là tôi muốn làm gì cũng được, vội đổi ý vậy sao?” “Tôi… tôi… thà chết chứ không lên giường với anh.” Bạch Hạ bày rõ kiên định. Hình Nhất Phàm vỗ bốp một tiếng, cười thành tiếng, nhanh chóng hừ một tiếng: “Cô yên tâm, lên giường với cô, tôi mới là người chịu thiệt.” Bạch Hạ nghe lời này, lại lập tức tức giận: “Anh thì có gì mà thiệt? Không phải vừa mới nói, anh là loại người mà chỉ cần có phụ nữ lao tới, là đều có thể “ăn” sao?” Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm sững sờ, anh cũng không còn muốn nói về những chủ đề không bổ ích này nữa: “Tôi có thể không truy cứu vấn đề này, nhưng cô phải đồng ý làm việc này cho tôi.”