Bởi vì khí chất cô toát ra thật là phức tạp. “Tôi kém thu hút vậy à? Khiến cậu không muốn ngủ với tôi?” Cô gái thở phì phò hỏi. Lam Thiên Thần làn đầu gặp người chủ động vậy, có điều chắc do cô say rồi. Anh không so đo, chỉ nghiêm túc hỏi: “Cô à, xin cô hãy tự trọng.” “Tôi muốn cậu ngủ với tôi, đêm nay.” Cô gái nhướn mày, vẻ hơi ra lệnh. Lam Thiên Thần hơi tức giận, nói trực tiếp như vậy, anh còn không dám, thâm chí còn hơi ngại. “Cô à… cô tỉnh lại hộ cái.” Lam Thiên Thần cười bảo. Lúc này, cô gái đột nhiên chặn ở cửa, ngẳng đầu lên bảo: “Tôi sẽ không để cậu đi.” “Cô…” Lam Thiên Thần không ngờ cô vô lý vậy, đúng là làm anh vừa buồn cười vừa bực. “Anh thấy người tôi không đủ ngon hả?” Cô gái nói xong thì kéo váy quây xuống, kéo một cái là rơi xuống. Lam Thiên Thần hơi sáng mắt, rốt cuộc biết anh nhất định phải đi rồi, nếu không anh mà ở lại là sẽ có chuyện. Người phụ nữ cong môi cười, lùi sau một bước, Lam Thiên Thần bước ra ngoài, đi tới phòng khách, anh đột nhiên hướng về phía cửa bỏ chạy thục mạng, như thể đang chạy nạn. “Này… cậu đứng lại cho tôi.” Người phụ nữ ở sau say mê man gọi anh, nhưng mà Lam Thiên Thần kéo cửa ra, nhanh chóng bước khỏi phòng, cũng nhanh chóng đóng cửa. Lam Thiên Thần lớn như vậy, lần đầu tiên gặp chuyện thế này, anh thở ra một hơi, cửa thang máy vừa mỏ, anh vội vàng bước vào. Có điều, đứng trong thang máy, Lam Thiên Thần không khỏi nghĩ người phụ nữ này làm nghề gì, sao khao khát tới vậy? Đồng thời anh cũng hơi tiếc hận, rõ ràng xinh đẹp như vậy, thế mà chẳng biết tự trọng, không biết quý trọng bản thân. Chắc cô không sao chứ? Lam Thiên Thần có hơi lo cho tình hình của cô, có điều, những điều này anh cũng không cần bận tâm, anh cần gì phải lo cho đời của người xa lạ. Lam Thiên Thần để trần ra khách sạn, khiến mấy người ở quây lễ tân nhìn mà kinh ngạc, anh cũng khá là bức bối, vội chạy vào xe ngồi. Tài xế nhìn anh, cũng lấy làm kinh hãi: “Nhị thiếu, cậu sao thế? Cậu vẫn ổn chứ.” Nhị thiếu đẹp trai vậy, lẽ nào bị người phụ nữ kia bắt nạt? “Ừm, tôi không sao. Chúng ta về nhà đi.” Lam Thiên Thân đáp vội, cầm áo khoác của anh mặc lên. Cả đường đi trong đầu Lam Thiên Thần chỉ là dáng vẻ say mông lung của người phụ nữ này, đôi mắt hẹp dài của cô, đôi môi cô, nụ cười cong lên, sự mê hoặc không nói ra được. Lam Thiên Thần nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi vỗ trán, sao lúc này anh lại nghĩ tới một người phụ nữ không quen? Anh rảnh quá sao? Trong khách sạn, người phụ nữ bị Lam Thiên Thần bỏ lại, cô say thật, cô đi tới bên giường, giơ hai cánh tay, nằm ngã mạnh lên giường, cứ thế mà nằm ngủ sắp. Sáng sớm hôm sau. Trong khách sạn năm sao, trên giường màu trắng, cô mở. mắt ra, tối qua đôi mắt đầy men say mê ly, bây giờ sáng lắp lóe, gương mặt đầy khí chất của cô cũng có sự thay đổi. Từ sự mê hoặc quyền rũ trở nên cao quý lạnh nhạt, khi cô cúi đầu, nhìn thấy trên người chỉ có áo lót, dưới người chỉ có quần lót, cô cũng không thấy sợ hãi gì, cô chỉ đưa tay xoa lông mày, say rượu xong đau đầu quá. Cô thậm chí không nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì, kí ức cuối của cô là ở trong bar. Chệt tiệt, ai đưa cô tới khách sạn vậy? Cô gái đi xuống giường, tới chỗ tủ quần áo, lấy cái áo tắm mặc vào, đến trước cái điện thoại, đưa tay nhắn nút gọi. Cuộc gọi của cô vừa tới, giọng nữ lo lắng lập tức vang lên: “Alo, Bùi tổng, chị ở đâu? Chị không sao chứ? Tối qua em không tìm được chị.” “Chị ở khách sạn Chí Tôn cách quán bar không xa, lúc tới cầm theo bộ quần áo cho chị.” “Hả? Ở khách sạn? Bùi tổng có chuyện gì thế? Chị đừng dọa em.” Trợ lý này đúng là sợ phát khóc rồi. Bùi Nguyệt Hoàng nhắm mắt, cố nghĩ xem tối qua xảy ra chuyện gì. Nhưng cuối cùng kí ức chỉ dừng ở đoạn cô nôn ra khi ở ngoài bar, sau đó cô tới khách sạn kiểu gì, sao lại cởi hết chỉ còn đồ lót, cô chẳng nhớ gì cả.