Hơn nữa, cô tin là người hôm qua đưa cô tới khách sạn không phải phụ nữ, có lẽ là một người nam. Cô cảm nhận cơ thể một lượt, dường như không bị xâm hại, có điều, tuy cô không nhớ rõ là xảy ra chuyện gì, thế nhưng sự khát vọng trong nội tâm của cô hôm qua, cô vẫn còn bị ảnh hưởng. “Bùi tổng, Bùi tổng, chị còn ở đó không? Phòng bao nhiêu? Em tới ngay.” “Phòng 2426!” Nói xong, Bùi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ, rũ mái tóc dài, nhìn căn phòng không có chút vết tích gì. Cô khoanh tay, rơi vào im lặng, cô có linh cảm, tối qua cô chắc chắn làm trò dở hơi gì. Nói không chừng dáng vẻ say rượu của cô đã bị người đàn ông đầy tháy hét. Sau mười mấy phút, cửa phòng cô vang lên, vừa hay là trợ lý của cô gần đây, bởi vì cô biến mắt không dấu vét, giờ cả nhà cô đều đang đi tìm. Cô mở cửa phòng, trợ lý đỏ hai mắt, mặt xanh xao, vành mắt đen như còn hơn cả gấu trúc. “Bùi tổng, Bùi tổng… chị làm em sợ gần chết, tối qua em vừa vào nhà vệ sinh, quay lại đã không thấy chị đâu. Túi thì còn ở đó, người thì mất tăm, em sợ phát điên luôn.” Trợ lý Hứa Mẫn ôm cô, khóc như đứa con nít. Bùi Nguyệt Hoàng đầy cô ấy ra, bình tĩnh nói: “Chị không sao. Quần áo cằm tới chưa?” “Mang tới rồi, có phải báo cho ông Bùi không, tối qua mọi người đều đi tìm chị.” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày bảo: “Nói cho họ biết chị không sao, tuyệt đối đừng bảo chị ở khách sạn, nói chị về nhà rồi.” “Vâng, em biết rồi.” Hứa Mẫn hiểu chuyện gật đầu, thầm nghĩ, tối qua sếp của cô ở trong khách sạn với ai một đêm thế. Nhỡ đâu là kẻ siêu xấu xí thì phải làm sao đây. Bùi Nguyệt Hoàng cầm quần áo tới trước giường, cô cởi áo tắm ra, lấy một cái áo sơ mi đen bên trong ra, một chiếc váy ôm, tóc dài cô cuốn lại, búi ở sau gáy, dường như khí thế của một người có vị trí cao tỏa ra. Bùi Nguyệt Hoàng, tổng giám đốc của tập đoàn bát động sản họ Bùi, con gái duy nhất của họ Bùi, 29 tuổi, độc thân. “Sếp, tối qua chị không sao chứ?” Hứa Mẫn nhỏ giọng hỏi. Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mắt, mặc dù để trang điểm cả đêm cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, cô nghĩ một lát: “Xem thử, tối qua ai đưa chị vào khách sạn, chị muốn toàn bộ tư liệu cặn kế của người đó.” “Điều này phải liên hệ với khách sạn, sợ là có hơi khó.” “Gọi Khúc Hạo tới đây, anh ta biết xử trí thế nào, nói chung trước ba giờ chiều, chị muốn toàn bộ tin tức của người kia.” Nói xong, Bùi Nguyệt Hoàng kéo cửa ra ngoài, dáng người cao gầy mảnh mai, theo bước chân của cô, có một khí thế mạnh mẽ. 22 tui tốt nghiệp hai bằng đại học, kế thừa gia tộc mười năm, khiến cho tập đoàn họ Bùi mở rộng làm ăn khắp thế giới, phát triển mạnh mẽ, là một nữ doanh nhân thành công. Mà cô là người thứ năm trong bản xếp hạng những cô gái độc thân hoàng kim trong nước, có nhan sắc nhưng không ai dám cưới, giờ vẫn é. Người lớn trong nhà cô đều lo, ông cô còn nói thẳng, chỉ cần cháu gái ông thích, thì không quan tâm gia thế nhà trai, chấp nhận hét. Nhưng mà, ai bảo cháu gái ông ưu tú như vậy, thêm vào năng lực của cô nên ế tới tận giờ, dường như đàn ông tới gần, cô đều lạnh lùng từ chối. Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua là chuyện ngoài ý muốn đầu tiên của cô, kí ức trống không cô nhát định phải làm cho rõ. Ở cửa khách sạn, Bùi Nguyệt Hoàng lên một chiếc ô tô đen vút đi. Bạch Hạ bận rộn ở nhà, bât giác đã tới giữa trưa, dạo này Hình Nhất Phàm đi sớm về khuya, cô ít khi gặp anh ban ngày. Có điều, quần áo của Hình Nhất Phàm đều đưa đi giặt là, vì vậy anh cũng không cần cô giặt đồ hộ, Đóa Đóa cũng không ở nhà, cô chẳng còn việc gì ngoài việc phác thảo tranh. Tối qua những kinh nghiệm trong quán bar, vẫn khiến trong lòng Bạch Hạ nảy sinh nghỉ ngờ, cô không tin Hình Nhất Phàm đi vào quán bar chỉ để uống rượu. Không ngắm gái đẹp? Hoặc là trong lòng anh không có suy nghĩ gì? Bạch Hạ chống cằm, không biết sao lại thấy buồn bực, hôm nay còn là giáng sinh nữa. Cô cũng không muốn ra ngoài chơi, buổi trưa cô xuống lầu đi siêu thị, mua một đống đồ ăn vặt về, tính ở nhà xem phim. Bầu không khí giáng sinh ở khắp nơi, Bạch Hạ đi dạo một lát, lại thấy mệt nên về. Hình Nhất Phàm đang chuẩn bị tài liệu, vì trong tay anh có một vụ án đang chờ khởi tố, trong tay anh là tất cả thông tin chuyện hôm trước anh bị đánh, thân phận máy tên côn đồ đó anh cũng tra ra rồi, anh cũng không vội, để đám người đó lộ ra tay đứng sau, sau đó sẽ lộ ra vụ của Trình Lương. Buổi chiều, Hình Nhất Phàm lấy thân phận người bị hại xuất hiện ở cục cảnh sát, mà tám tên lưu manh có mặt đủ cả, Bọn họ nhìn nhau, nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh, ai cũng tức long sòng sọc, nhưng ở cục cảnh sát, họ làm gì có gan? Đám người kia vô cùng thành thật ở đồn cảnh sát, bọn họ nghe ai chỉ thị, nhận được bao tiền đều khai hét.