Bạch Hạ sợ hết hồn, vội ngẳng đầu nhìn anh cảnh giác: “Anh còn muốn hôn à, không cho đâu.” Hình Nhất Phàm nhìn buồng xe tối om, vẻ xáu hổ của cô vẫn thật đáng yêu nhỏ bé, khiến anh có suy nghĩ muốn bắt nạt. Cánh tay rắn chắc của anh lập tức lao tới, bắt lấy cái dây an toàn bên cạnh cô, lặng lẽ thắt hộ cô. Bạch Hạ cười một cái, đỏ mặt, trời ạ, mất mặt quá. Hình Nhất Phàm nở nụ cười trầm thấp, lúc này mới nỗ máy đi tới chỗ đã đặt phòng. Trong phòng làm việc của tập đoàn Lam thị, Lam Thiên Thần nhìn chăm chăm điện thoại trên bàn, đã có một lúc, anh liếc mắt nhìn thời gian, 6 giờ 30, sao điện thoại của tiểu thư họ Bùi kia còn chưa gọi tới? Lễ nào cô quên chuyện mời anh ăn cơm à? Mà anh cũng không lưu số của cô, vì vậy anh chỉ có thể chờ điện thoại vang lên. Tôi nay là giáng sinh, bên ngoài náo nhiệt lắm rồi. Lam Thiên Thần thổi lọn tóc mai để giết thời gian, hàng mái bị thổi bay đi khiến gương mặt anh lại càng trẻ trung hơn. Đúng lúc này trợ lý của anh gõ cửa, đi vào nói với anh: “Nhị thiếu, cậu còn chưa về ạ?” “À, anh đi trước đi, tôi còn chút việc.” Lam Thiên Thần phất tay. Trợ lý quan tâm nói: “Nhớ sớm ăn tối nà: “Tôi biết rồi.” Lam Thiên Thần nở nụ cười, nghe tiếng đóng cửa, anh chống cằm, nhìn điện thoại trên bàn, lộ ra vẻ mong chờ. Trong phòng họp tập đoàn họ Bùi, cuộc họp vẫn tiếp tục, ngay cả Hứa Mẫn cũng đang vội vã làm tài liệu, trong lúc cô liếc nhìn lịch trình tối nay, trong đó có một mục là bữa tiệc tối của Bùi Nguyệt Hoàng. Cô lập tức sợ giật mình, vội đứng dậy, đi tới cạnh người phụ nữ, nghiêng người nhỏ giọng bảo: “Bùi tổng, chị và Lam nhị thiếu có hẹn, có cần thoái thác không?” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi, cô nghĩ một lát rồi bảo: “Gọi cho cậu ấy, ngày. khác đi.” “Vâng.” Hứa Mẫn về chỗ, cầm điện thoại ra khỏi phòng hội nghị. Cô gọi số điện thoại của Lam Thiên Thần. Nhưng không biết lúc điện thoại vang lên, Lam Thiên Thần đang xem ít tài liệu, trong lúc liếc qua, anh nhìn thấy số lạ, lập tức nghe: “Alo, xin chào.” “Ừm, chào anh, xin hỏi là Lam Thiên Thần tiên sinh à?” “Là tôi.” “Chào anh, tôi là trợ lý của Bùi Nguyệt Hoàng tiểu thư, là như vậy, vì tối nay chị ấy có họp nên có thể sẽ trễ bữa tối. Ý chị ấy là hôm khác sẽ hẹn anh dùng bữa, vô cùng xin lỗi. Lam Thiên Thần cầm điện thoại, không ngờ lại bị cho leo cây. “Lúc nào thì cô ấy họp xong?” Lam Thiên Thần không muốn đổi ngày, dù sao anh cũng chờ tới giờ rồi. “Chậc, đại khái phải tầm bảy giờ rưỡi tám giờ.” Hứa Mẫn chỉ phỏng chừng. “Vậy cô nói với cô ấy, tôi đợi.” Lam Thiên Thần cố chấp bảo. “Hả? Anh phải chờ thật ạ?” Hứa Mẫn lấy làm kinh sợ, Lam nhị thiếu này kiên trì gớm vậy? “Tôi đợi cô ấy.” Lam Thiên Thần nói rất chắc chắn. “Vâng, vậy tôi nói với sếp một câu. Lát nữa sẽ gọi cho anh.” Hứa Mẫn nói xong, tắt máy, cầm trong tay có hơi mừng thầm. Lẽ nào vị thiếu gia họ Lam này có hứng thú với sếp mình? Không thì sao cố chấp vậy? Hứa Mẫn đẩy cửa đi vào, Bùi Nguyệt Hoàng đang nghe báo cáo của thuộc hạ, vì báo cáo quý bị làm giả, nên giờ người quản lí quan trọng và cổ đông tập đoàn họ Bùi đều đang ngồi đây, kiểm điểm vấn đề đồng thời đưa ra cách ứng phó. Dưới ánh đèn, dáng người mê người của Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên ghế chủ tịch, trong phòng họp cỡ lớn hơn ba mươi người, khí thế của cô không vì là phụ nữ mà yếu ót. Ngược lại khi ánh mắt cô dán vào ai, người đó đều cảm nhận được sự sợ hãi. Bởi vì sếp nữ này từ sau khi nhận công ty, thủ đoạn và phương thức của cô đủ chứng minh, cô không dễ động vào, không đắc tội nồi. Hứa Mẫn vẫn đi qua, nghiêng người nói nhỏ với Bùi Nguyệt Hoàng: “Bùi tổng, em và Lam nhị thiếu vừa nói chuyện, nhưng mà anh ấy muốn ăn tối với chị.