Lông mày đẹp của cô hơi nhếch lên, trong đầu hiện ra gương mặt đẹp đẽ trẻ trung của Lam Thiên Thần, cô thấp giọng bảo: “Em cứ bảo cậu ấy đừng chờ.” “Nhưng em đã nói rồi, anh ấy bảo chờ.” Hứa Mẫn cũng thấy khổ. Bùi Nguyệt Hoàng trầm ngâm một lát, liếc nhìn đồng hò, có hơi bắt đắc dĩ nói: “Đổi lại thời gian là tám giờ đi.” “Được, vậy bây giờ em xác nhận lại với Lam tiên shinh.” Hứa Mẫn nói xong, quay lại vị trí, gửi tin nhắn cho Lam Thiên Thân: “Lam tiên sinh, sếp của chúng tôi tám giờ tới, anh có thể tới giờ đó không?” “Gửi địa chỉ qua đi.” Lam Thiên Thần nhắn lại, lập tức tin nhắn bay tới. Hứa Mẫn vội vàng gửi địa chỉ phòng ăn qua, trong lòng còn lâng lâng, sao mà Lam nhị thiếu gửi tin nhắn cũng mê người thế nhỉ? Có điều cô không dám có ý kiến gì. Nhưng mà Hứa Mẫn không khỏi lén lút chụp một tắm hình Bùi Nguyệt Hoàng đang họp gửi cho Lam Thiên Thần, nói cho anh biết, sếp đang họp thật. Lam Thiên Thần vừa cầm cóc trà, chuẩn bị đến cửa sổ sát đất ngắm cảnh, nghe thấy tin nhắn vang lên, anh xoay tay. cầm điện thoại di động mở ra. Thình lình đập vào mắt là trong phòng hội nghị sáng sủa, một người phụ nữ ngồi ngay trên ghế thủ lĩnh, cô mặc cả người màu xám, tóc dài rối ở trước ngực, tuy không nhìn ống kính nhưng khí tức của người làm ăn vẫn cảm nhận ra được. Trong lòng Lam Thiên Thần không khỏi rung động, anh nhếch khóa miệng, cảm thấy rất thú vị, nghĩ lại cô tối qua rồi nhìn cô bây giờ, anh có cảm giác buồn cười. Đại khái người phụ nữ này vĩnh viễn không biết dáng vẻ say rượu của cô. Mà anh thậm chí còn thấy may mắn vì thấy. “Bùi Nguyệt Hoàng.” Lam Thiên Thần nhẳm cái tên này, bỗng cảm thấy mạnh bạo. Bữa tối đã thành tám giờ, Lam Thiên Thần còn hơn một tiếng. Dù giờ anh có hơi đói nhưng mà anh bằng lòng chờ. Bây giờ trong một phòng ăn ở nhà hàng lãng mạn, Bạch Hạ đi vào theo Hình Nhất Phàm, chỉ thấy trong phòng ăn toàn là nam nữ trẻ trung. Bầu không khí bên trong nồng đậm cảm giác yêu đương. Bạch Hạ có hơi ngại đi sau Hình Nhất Phàm, vừa hay đặt một vị trí ở gần cửa sổ sát đất, mỗi bàn đều cách xa, tạo thành một không gian khá riêng tư. Bạch Hạ vừa ngồi xuống, Hình Nhất Phàm đưa thực đơn cho cô: “Em thích ăn gì thì gọi.” Bạch Hạ mỏ ra, cô chọn hai món mình thích, lại đưa cho anh: “Tôi gọi rồi, anh gọi đi.” Hình Nhất Phàm đưa mắt nhìn, lại gọi hai món, còn cả hoa quả và điểm tâm. Nhân viên phục vụ đi xong thì nữ phục vụ viên lại mỉm cười bê một đĩa thủy tinh đẹp mắt lại gần, bên trên còn có vài xúc xắc. Bạch Hạ đã để ý tới mấy đôi tình nhân vừa nãy có đèn nhỏ. Cô cũng rất thích, lẽ nào đây là đồ chuẩn bị đặc biệt cho đôi tình nhân sao? “Cô à, chúng tôi có một hoạt động, cô tham gia không? Nếu cô đồng ý tham gia chúng tôi sẽ đưa tới đèn tình yêu cho cô.” Giọng vui vẻ của nhân viên vang lên. Bạch Hạ thấy cái đèn nhỏ nhắn lại tinh xảo, lập tức muốn có, cô gật đầu: “Được, hoạt động gì?” “Là như vậy, chúng tôi có xúc xắc, cô ném ra thử, chúng tôi cũng có câu nói tương ứng, chỉ cần cô làm được, chúng tôi sẽ đưa tới.” Nói xong đưa cho Bạch Hạ một tắm thẻ nhỏ. Bạch Hạ cầm lấy xem thử, trông thấy thẻ viết số và chữ. Cô lập tức cười đỏ mặt, tại sao lại vậy chứ? Một, ba là hôn nhẹ mười giây, hai bốn là ôm ba mươi giây, năm sáu là tỏ tình ba câu. Hình Nhất Phàm tuy không đọc được nội dung trên thẻ nhưng anh cũng đoán ra. Đây chắc chắn là hoạt động cho tình nhân. “Cô à, cô tham gia không?” “Tôi… nhất định phải tham gia mới đưa à?” Bạch Hạ cắn môi hỏi. “Đúng, chúng tôi yêu cầu tham gia mới đưa.” Nhân viên gật gù. Bạch Hạ nhìn cái đèn nhỏ trong khay, thật sự rất thích, cô nghĩ nếu cắm ở đầu giường mình, buổi tối còn có thể thưởng thức cảnh đêm nữa.” “Khó lắm à?” Hình Nhất Phàm nhíu mày, thấp giọng hỏi.