Hình Nhất Phàm đi ra nghênh đón, chào một tiếng: “Anh hai, chị dâu đến rồi!” “Vũ Điềm đâu?” Hình Liệt Hàn cười hỏi. “Hờn dỗi ở trên lầu, đêm nay cô nhóc muốn ở lại.” “Quấáy rầy hai em cả một ngày, như vậy sao được.” Đường Tư Vũ mỉm cười, tính cách của con gái cô rõ ràng nhất, cho nên mới cùng chồng mình tự đến đây đón cô bé về. Chỉ sợ con gái chơi vui vẻ, buổi tối lại không muốn về nhà. Hình Liệt Hàn nhìn vợ cười nói: “Đi, đi xem.” Cô nhóc kia vừa nghe ba mẹ đến đón mình liền thực sự: tức giận, cô bé biết ba mẹ đến đây cô bé liền nhất định không thể ở lại. Bạch Hạ dỗ bé, cô nhóc chu cái miệng nhỏ. Nghe thấy thang lầu truyền đến tiếng bước chân, cô nhóc liền sợ tới mức từ sofa nhảy lên, nhanh chóng chui xuống bàn nhỏ bên cạnh trồn đi Bạch Hạ nhịn cười, quay đầu chào đôi vợ chồng vừa đến: “Anh hai, chị dâu.” Đường Tư Vũ mỉm cười: “Tiểu Hạ, vất vả cho em rồi.” Nói xong cô cúi người, liền biết con gái trốn ở dưới bàn, cô ngôi xôm xuông nói với cô nhóc kia: “Vũ Điêm, đi ra đi, chúng ta vê nhà nào.” “Không muốn, con muốn ngủ với cô, con phải ở lại nhà chú.” Hình Liệt Hàn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô nhóc, vươn tay đem cô bé kéo ra ngoài, cô nhóc ở trong lồng ngực daddy nhất thời nước mắt chảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao chôn trong ngực anh. “Được rồi. Con đã ở đây một ngày, cũng chơi đủ rồi, phải về nhà thôi. Ông nội bà nội và anh hai đều ở nhà đợi con đói” “Nhưng con muốn ở lại đây!” Cô nhóc biểu môi. “Chú cô còn phải chuẩn bị cho hôn lễ, con ở đây sẽ quấy rầy chú cô. Không phải con cũng có một bộ váy nhỏ sao? Nếu con quấy rầy chú cô, đến lúc đó con sẽ không thể mặc váy nhỏ tham dự hôn lễ đâu.” Hình Liệt Hàn kiên nhẫn dỗ dành. Cô nhóc kia vừa nghe, ánh mắt liền hoảng hốt: “Con phải mặc.” “Vậy thì trước tiên chúng ta không thể quấy rầy cô chú, đến cuối tuần mời họ về nhà ăn cơm được không?” Hình Liệt Hàn vươn tay lau đi khóe mắt ẩm ướt của cô nhóc, yêu thương hôn lên đầu cô bé. Cô nhóc lập tức được dỗ dành, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.” Hình Liệt Hàn ôm cô bé, nói với Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ: “Anh chị về trước đây.” “Vâng, lái xe chậm một chút.” Hình Nhát Phàm đáp. Đường Tư Vũ vươn tay vuốt mái tóc dài của cô nhóc kia. Cô sâu sắc hiểu câu nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba này, bởi vì mỗi lần ba cô bé lên tiếng dỗ là sẽ tốt ngay! Mà cô dỗ không đến ba câu liền sẽ khiến con gái tức giận. Ở cửa, Hình Nhất Phàm cùng Bạch Hạ nhìn theo xe Hình Liệt Hàn rời đi, Hình Nhât Phàm và Bạch Hạ nhìn nhau, Bạch Hạ cười nói: “Anh hai anh đối với Vũ Điềm thật tốt.” “Đương nhiên, nó là tâm can bảo bối của anh hai mà!” Hình Nhất Phàm nói xong liền ôm lấy Bạch Hạ: “Chúng ta cũng sinh một đứa con gái, thế nào?” Bạch Hạ liền gật gật đầu: “Được, khi nào thì sinh?” Hình Nhất Phàm thấy cô lập tức đồng ý, anh ôm lấy cô: “Em không sợ sinh con gái sẽ cùng em tranh sủng à?” Bạch Hạ cong môi cười: “Không sợ. Vừa hay em có thể nghỉ ngơi tốt một chút, anh đem tinh lực đi chiếu cố con gái đi!” Những lời này, người làm chồng như Hình Nhất Phàm lập tức hiểu được, anh không khỏi tức giận hôn cô một cái: “Đêm nay sẽ khiến em phải cầu xin.” Bạch Hạ lập tức xoay người chạy vào phòng khách, Hình Nhất Phàm dduoir theo, hai người như hai đứa nhỏ 3 tuổi đùa giỡn đuỏi bắt nhau. Bạch Hạ một hơi chạy lên lầu ba, vừa định trốn vào phòng khách, người đàn ông liền lập tức đuổi theo. Bạch Hạ không cần chờ đến đêm nay, cô liền phải cầu xin tha thứ.