Đêm khuya trong một hội quán, Triệu Đống ngồi trên sofa, anh ta cũng như bình thường tìm đến nơi này mua vui, ở trước mặt anh ta là một loạt các cô gái, tất cả đều là những cô gái đẹp nhất nơi này. Anh ta cẩn thận nhìn qua một lượt, các cô gái này bị nhìn có chút xáu hổ. “Đều ngẳng đầu lên để tôi nhìn kỹ xem.” Ánh mắt Triệu Đống nghiêm khác kiểm tra một lần, rốt cục anh ta chỉ vào một cô gái cao gầy mảnh khảnh nói: “Cô ra đây!” Cô gái kia lập tức tự tin bước ra, cô ta còn có nhiều hơn những cô gái ở đây một loại hơi thở thanh tuần, hơn nữa diện mạo cũng xinh đẹp nhất. Triệu Đống đứng lên, nhìn cô ta một vòng, vừa lòng gật đầu, chọn cô ta đi. Tuy rằng không thể so sánh với khí chất nữ thần của Bùi Nguyệt Hoàng, nhưng trên người cô ta có một hơi thở rất câu người. Anh ta sẽ lợi dụng cô ta đi tiếp cận Lam Thiên Thần, sau đó thuận tiện lưu lại trên người Lam Thiên Thần chút chứng cớ, khiến cho Bùi Nguyệt Hoàng hiểu lầm. Đêm đó, Triệu Đống liền mang cô gái này đi, anh ta mang cô ta đi chọn một vài món đồ chuyên nghiệp, bởi anh ta phải sắp xếp cô ta tiếp cận Lam Thiên Thần. Cô gái này tên là Dương Điềm Điềm, anh nghe được sắp tới Lam Thiên Thần sẽ đi gặp người, liền đem cô ta sắp xếp vào. Triệu Đống mấy năm nay theo đuồi Bùi Nguyệt Hoàng, dù không có được ưu đãi gì, nhưng anh ta đối với Bùi Nguyệt Hoàng cũng hiểu biết vài phần, cho nên lần này có thể chuẩn bị mà đến. Triệu Đống cũng vội vả đem chuyện này hoàn thành, bởi vì công ty của anh ta cũng đang ngày càng khó khăn, anh ta đang muốn nhanh chóng đoạt về hai dự án, điều này khiến anh ta lo lắng Bùi Nguyệt Hoàng sẽ nhân cơ hội này xuống tay với công ty của anh ta. Sáng sớm. Bùi Nguyệt Hoàng ngủ một giấc tỉnh dậy, gần đây cái gì cô cũng không muốn làm, bởi vì Lam Thiên Thân khiến cô trỏ: nên lười biếng, cũng không cần đến công ty mỗi sáng sớm. Lúc Bùi Nguyệt Hoàng tỉnh dậy đã 8 giờ 30, cô tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ áo sơ mi trắng, tóc dài búi sau đầu. Gương mặt mộc xinh đẹp, có một loại khí chất trong veo. Nhưng một khi cô trang điểm lên sẽ trở nên vô cùng quyền lực. Lam Thiên Thần đang ở phòng bếp làm bữa sáng, một thân sơ mi trắng cùng quần tay đen, khí chất đàn ông lộ ra khắp người, đây là bội dạng Bùi Nguyệt Hoàng nhìn thế nào cũng không thế đủ. Cô mỉm cười từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, hai má lười biếng tựa vào bờ vai anh: “Sao lại không gọi em rời giường.” “Muốn để em ngủ thêm một lát.” Lam Thiên Thần mỉm cười quay lại hôn lên tóc cô. “Anh như vậy là không được, anh cứ để em ngủ như vậy, về sau làm sao em đi làm được.” Bùi Nguyệt Hoàng lên án. Lam Thiên Thần xoay người, mỉm cười: “Có anh rồi!” Bùi Nguyệt Hoàng hôn lên môi anh: “Ù!” “Ăn sáng di! Hôm nay không cần đến công ty quá sớm.” Bùi Nguyệt Hoàng buông anh ra, nhận ly sữa Lam Thiên Thần đưa cho cô, vừa uống vừa đi ra ngoài. “Hôm nay anh phải đi gặp người bên công ty Hoàn Cầu, thảo luận một chút về dự án. Em muốn đi cùng anh không?” Bùi Nguyệt Hoàng nheo mắt, tâm tư trong suốt, cô cười nói: “Có anh là đủ rồi, em sẽ không đi!” Mặc dù Lam Thiên Thần không nghĩ nhiều, nhưng cô cũng nên yên tâm đem dự án quan trọng của công ty giao cho anh, nếu cô đi cùng, không phải càng biểu hiện ra là cô không đủ yên tâm sao? Cho nên Bùi Nguyệt Hoàng đã cẩn thận bảo toàn hét thảy những phương diện có thể giữ gìn cho anh. “Anh bàn xong sẽ quay lại, giữa trưa ăn cơm với em.” Lam Thiên Thần ôn nhu nhìn cô. Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu: “Ừ. Em chờ anh.” Ăn sáng xong, hai người đi đến công ty, Lam Thiên Thần để Bùi Nguyệt Hoàng xuống ở cửa công ty, anh liền một mình đi gặp người ở công ty đối tác Một chiếc xe màu xám có rèm che ở phía sau đi theo xe Lam Thiên Thần. Bên trong là thủ hạ của Triệu Đống. Giờ phút này gã đang đang báo cáo: “Triệu tổng, tôi đuồi kịp xe Lam Thiên Thần rồi. Hẳn là caauj ta sẽ đến tổng bộ công ty Hoàn Cầu bên kia.” “Tốt lắm, theo sát đi.” Triệu Đống đầu dây bên kia ra lệnh.