Chương 293: Đường Tư Vũ cũng nhìn chằm tên cầm đầu kia, cô không biết anh ta muốn làm gì nhưng cô nhất định phải làm gì đó. Lúc này, Đường Tư Vũ đột nhiên bình tĩnh lại. Hình Liệt Hàn một mình đối đầu với 5 tên kia dường như không phải vấn đề, nhưng cô tuyệt đối không thể trở thành đường lui của anh rồi bị lôi kéo đi, cho nên trong lúc bình tính Đường Tư Vũ đột nhiên nghĩ ra một cách, bóng dáng cô lập tức di chuyển từ ghế phụ sang ghé lái, cô nhanh chóng điều chỉnh vị trí. Cô muốn chủ động tấn công để không cho tên cầm đầu kia có cơ hội bắt lấy cô, Đường Tư Vũ bỗng nhiên đạp chân ga nhưng không buông phanh, để chiếc xe gầm lên như dã thú, trong hẻm núi cả đám người giật mình, sợ hãi. Sắc mặt A Lượng biến đổi, anh không ngờ rằng người phụ nữ này không phải là một con tôm chân yếu, tiếng xe gầm rú phát ra khiến suy nghĩ bắt cô ta của anh lập tức biến mát. Hình Liệt Hàn nghe tiếng xe vang lên, trong lòng liền thoải mái một phần, không ngờ Đường Tư Vũ lại dũng cảm hù dọa người đàn ông này. A Lượng đột nhiên muốn vào xe của mình, chuẩn bị đối phó với Đường Tư Vũ, tuy nhiên trong lòng cô sớm đã phân tích ra vài khả năng. Lúc này thấy tên cầm đầu muốn lên xe, cô mạnh mẽ buông phanh, vài giây sau chiếc xe phi đến như mũi tên đâm thẳng vào xe của A Lượng. A Lượng giật mình, anh còn chưa lên xe, chỉ nhìn chiếc xe bị đâm thẳng. Giây sau, Đường Tư Vũ đột nhiên nghĩ đến một cách là chơi va chạm xe, bây giờ cô chỉ hy vọng chiếc xe này của Liệt Hàn rắn chắc, cô muốn đâm hỏng hết máy chiếc xe của đám côn đồ này. Sau đó đón Hình Liệt Hàn xuống núi. A Lượng vừa lùi bước đến trên một chiếc xe, đợi anh ta ngắng đầu lên sẽ lập tức dọa cho hồn bay phách lạc, Đường Tư Vũ lại đâm tới, anh thực sự chưa thấy người phụ nữ nào to gan như cô, anh vội vàng lăn trên mặt đất. Rất nhanh sau đó, một chiếc xe khác lại bị đâm, mui xe trước bị hỏng hoàn toàn. Hình Liệt Hàn mở to mắt, Đường Tư Vũ dám đâm thật! Xe của Hình Liệt Hàn là loại được thiết kế riêng, vừa có khả năng chống đạn vừa chống va chạm. Đương nhiên anh không tiếc chiếc xe, ngược lại còn thấy rất khâm phục sự dũng cảm của người phụ nữ này. A Lượng vừa tránh ra liền đứng dậy, thấy Đường Tư Vũ đã đâm hết ba chiếc xe, cả ba chiếc đều phát ra âm thanh báo động, cũng không biết hỏng hay không nhưng chiếc xe Đường Tư Vũ lái hoàn toàn không có tổn thất gì, chỉ nhìn thấy vài lỗ lõm lộ ra. Đường Tư Vũ nhìn A Lượng, trong lòng bực tức, cô nghiến răng, quay xe lại đi thẳng về phía anh ta, chiếc xe này dự là sẽ đâm thẳng vào người. A Lượng hoảng hốt đến mức chân mềm nhữn ra, đối mặt với một người phụ nữ mắt hết lí trí, anh thực sự lo lắng cho tính mạng của mình, anh vội vã chạy tới nấp sau viên đá lớn. Đường Tư Vũ nào có ý định đâm anh ta? Cô quay xe đến phía Hình Liệt Hàn rồi dừng lại. Vì Đường Tư Vũ hung hãn đâm hết cả ba chiếc xe kia, cộng thêm động lực vừa đâm tên A Lượng kia, nên khi cô lái tới bao quanh 5 tên côn đồ cạnh Hình Liệt Hàn, cô lập tức rút lui theo bản năng. Hình Liệt Hàn mạnh mẽ ném chiếc gậy trên tay, quay qua nói với tên cầm đầu nấp sau tảng đá: “Trêu ngươi tôi là quyết định sai lầm nhất của các người. Đợi hậu quả đi!” Bỏ lại câu nói độc đoán này, Hình Liệt Hàn kéo cánh cửa ghé phụ ra rồi ngồi vào. Rất nhanh chóng, chiếc xe biến mất trên đường như một bóng ma, còn đám giang hồ đều ngơ người ra nhìn. A Lượng tức muốn bốc khói, khó lắm mới có cơ hội lần này, lại để người phụ nữ kia làm rối tung lên, cô ta là ai? Nhưng bây giờ họ không phải tìm thời cơ tính số với cô mà là câu nói trước khi bỏ đi của Hình Liệt Hàn, câu nói khiến họ cảm thấy ớn lạnh. “Anh Lượng? Bây giờ phải làm thế nào? Hình Liệt Hàn vẫn chưa được dạy dỗ, ngược lại còn bị hắn nhận ra, thời gian tới hắn có tìm chúng ta tính sổ không?” Ánh mắt A Lượng lộ ra sự sầu não: “Anh sẽ sắp xếp cho chúng mày trốn đi, anh đã quá xem thường nó rồi.” Trên đường xuống núi, ánh mắt Hình Liệt Hàn chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh, rồi cười phì lên: “Đường Tư Vũ, xem như anh nhìn thấy con người khác của em rồi.” Đường Tư Vũ lườm anh: “Anh còn cười được à?” “Lúc nãy biểu hiện của em rất tốt, thật không ngờ được rằng em lại dũng cảm như thế!” “Đừng xem thường người khác, đặc biệt là đừng xem thường người làm mẹ. Anh không biết có câu vi mẫu tắc cường à?” Đường Tư Vũ chỉ cần nghĩ đến con trai, có thể nói không có gì đáng sợ cả. Ý cười trên khóe miệng Hình Liệt Hàn càng đậm hơn: “Vừa nãy em vì cứu anh sao?” Mục đích của Đường Tư Vũ đương nhiên là cứu anh, cô quay lại đáp: “Đương nhiên rồi! Anh có bị thương không?” Hình Liệt Hàn bị máy tên côn đồ kia đánh mấy gậy vào lưng, tuy nhiên nó vẫn trong khả năng chịu đựng của anh. Thế nhưng suy nghĩ liền thay đồi, anh đột nhiên rít lên một tiếng, lộ ra sắc mặt đau đớn. Quả nhiên Đường Tư Vũ vô cùng lo lắng: “Anh bị thương rồi ư? Bị thương ở đâu?” “Sau lưng! Cánh tay! Toàn thân đều bị chúng tấn công.” Hình Liệt Hàn chỉ muốn thể hiện cảnh tượng bi thương của mình, như vậy mới có thể khiến cô thương xót.