Chương 294: Trước mặt người phụ nữ mà anh yêu, lúc cần kiên cường phải kiên cường, lúc yếu đuối cũng đừng bỏ lỡ cơ hội. Vì chỉ có lúc yếu đuối mới có thể khiến cô yêu thương. “Tôi đưa anh đến bệnh viện.” Đường Tư Vũ quả nhiên hơi thở có chút gấp gáp, dường như rất vội vã. “Lái xe cẩn thận đi. Anh vẫn chịu được. Không cần đến bệnh viện đâu, về nhà bôi cho anh ít thuốc là được rồi.” Hình Liệt Hàn không muốn đi bệnh viện vì anh chỉ bị thương ngoài da. Xe của Đường Tư Vũ lái ra khỏi khu rừng rồi phi thẳng vào đường cao tốc. Đèn trên đường cao tốc kéo dài tới trung tâm thành phó tấp nập. Hình Liệt Hàn dựa người vào ghế, đôi mắt luôn hướng qua cô, không ngờ dáng vẻ lái xe của cô lại nho nhã như vậy. Người phụ nữ này càng ngày càng thu hút anh. Đường Tư Vũ lái với tốc độ nhanh nhất để về căn biệt thự của anh. Dù lần này cô cũng bị hù dọa đủ rồi, rất mệt mỏi nhưng cô vẫn đi lấy hộp thuốc để chuẩn bị bôi cho anh. Không Còn Cách Nào Chấp Nhận Dưới ánh đèn pha lê, ngồi trên sofa Hình Liệt Hàn cởi áo sơ mi lộ ra cả người, đường nét hoàn mỹ, gợi cảm, vòng eo săn chắc, cơ ngực cơ bụng từng từng múi rõ rệt, thân hình đẹp đến nỗi khiến người ta chảy máu mũi, chỉ là những vết sưng bằm trên lưng và cánh tay rõ ràng trông thấy. Đường Tư Vũ lấy hộp thuốc ra, gương mặt trắng nõn của cô bỗng nhiên đỏ rực lên, tối nay người đàn ông này đã biểu hiện ra sự dũng cảm của mình, thế nhưng bây giờ trước mặt cô anh lại tỏ ra yếu đuối. Đường Tư Vũ bước tới cạnh anh, nhìn ba vết tích rõ rệt trên lưng anh, cô liền cảm thấy thương xót. “Để tôi bôi thuốc cho anhl” “Đợi anh đi tắm qua đã rồi hãy bôi!” Nói xong, Hình Liệt Hàn nhìn sự lo lắng của cô, miệng anh bỗng dưng nở một nụ cười thầm vui mừng. Đường Tư Vũ ngồi trên sofa đợi anh tắm, không lâu sau, phần th@n dưới của Hình Liệt Hàn mặc một chiếc quần ngủ. Người đàn ông vừa tắm xong kia dường như lộ ra khí chất hoang dã khó tả. Đường Tư Vũ đứng dậy, Hình Liệt Hàn liền đến bên cô rồi ngồi xuống, từ trong hộp thuốc anh lấy ra một bình rượu thuốc: “Bôi bình này lên cho anh.” Đường Tư Vũ gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, cô đổ ra lòng bàn tay rồi xoa lên vết bằm trên lưng anh. Hình Liệt Hàn cảm thấy lực của cô quá nhẹ, giọng anh khàn khàn nói: “Dùng lực một chút đi!” Đường Tư Vũ chỉ có thể dùng một chút sức lực xoa xong thuốc trên lưng. Cô bước tới trước mặt anh, bắt đầu xoa vết thương trên cánh tay cho anh. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy trắng với thiết kế chiết eo khiến tôn lên thân hình vừa mảnh mai vừa tinh xảo. Lúc này, cổ áo cô có hơïi rũ xuống vì cúi đầu xuống bôi thuốc cho anh. Từ hướng nhìn của người đàn ông này, anh thấy cảnh tượng mê hoặc trên cổ áo cô, một vật chói lóa khiến cổ họng anh thắt lại, đến đôi mắt cũng trở nên thần bí, qua đó một ý nghĩ h@m muốn đen tối hiện lên rõ rệt. Đường Tư Vũ đang xem xoa anh có đau không, nào biết rằng ngước mắt lên thì thấy ánh mắt người đàn ông này đang nhìn cổ áo cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi. Cô lập tức đứng dậy, che cổ áo lại, có chút ngượng ngùng: “Nhìn cái gì!” Hình Liệt Hàn cười thích thú: “Cũng đẹp đấy!” Mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng: “Lưu manhl” Hình Liệt Hàn bị mắng nhưng không hề cáu giận, ngược lại anh còn nhếch mép lên cười một cái: “Điểm nào của anh giống lưu manh?” Đường Tư Vũ nhìn gương mặt của anh, cô không biết nên phản bác thế nào, người đàn ông này thực sự không giống lưu manh, lưu manh mà như anh ta, nếu bị chiếm đoạt gì thì con gái cũng can tâm tình nguyện. Có khuôn mặt, có tầm vóc, còn có một đôi mắt quyền rũ hút hồn. Tim Đường Tư Vũ đột nhiên đập loạn lên, cô thấy cũng bôi được tương đối rồi, cô quay người thu xếp hộp thuốc, nhấc nó lên rồi lên lầu, mà khi trên xe cô toát mồ hôi lạnh, rất khó chịu, nên bây giờ nhất định phải đi tắm. Đường Tư Vũ tắm xong rồi ngồi lên giường, cô thay một bộ đồ ngủ hoạt hình. Bây giờ sống cùng con. Cô mua quần áo từ xưa đến nay đều rất bảo thủ. Cô nhìn đồng hồ, tính múi giờ, lúc này cũng phải 4-5 giờ sáng ở nước ngoài, vốn dĩ cô định gọi một cuộc điện thoại cho con trai nhưng giờ này không thể đánh thức con được.