“Tại sao?” “Vô công bát thụ lợi ấy! Tôi không hề làm chuyện gì vì anh cả, nên tôi cũng không cần tiền của anh.” Tô Hi than thở một hơi dài, cô chỉ muốn nhận lại giao dịch có giá trị tương đương mà thôi. Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Lệ Thâm quay đầu lại nhìn cô: “Tốt thôi! Đêm nay ở lại nhà tôi.” “Ơ…” Tô Hi liền vòng hai tay ôm chặt người lại theo tiềm thức: “Anh…Anh muốn làm gì?” Ôn Lệ Thâm nhìn thấy bộ dạng phòng bị của Tô Hi, anh cười khẩy một tiếng: “Cô bây giờ mới phòng bị với tôi, không thấy quá muộn rồi sao? Nếu tôi muốn đụng đến cô thì lợi dụng máy lần trước đó tôi đã đụng rồi.” Tô Hi trừng mắt, gương mặt xinh xắn ấy chẳng mấy chốc đã tái mét rồi: “Anh…anh đừng có đốn mạt như vậy được không?” “Đàn ông mà không đốn mạt, thì đàn bà bọn cô sẽ không yêu chẳng phải vậy sao?” Ôn Lệ Thâm tiếp tục phản bác. “Anh…nói ai chứ? Đối với tôi mà nói, tôi sẽ không bao giờ thích một người đốn mạt, tôi chỉ thích đàn ông dịu dàng lịch lãm thôi.” Tô Hi càng tức giận bác bỏ. Ôn Lệ Thâm híp mắt lại, trong khoang xe mờ tối, ánh mắt anh vẫn sắc bén đáng sợ vô cùng: “Nói như vậy, cô đã có người mình thích rồi?” Trong đầu của Tô Hi bất giác hiện lên gương mặt của Kỷ Vũ Hạo, cô nghĩ như vầy không tính là thích đâu chắc chỉ là cảm kích thôi! Bởi vì anh ta quả thật quá phù hợp với tiêu chuẩn của cô. Do những câu nói trước đó của anh ấy, cũng khiến cho Tô Hi muốn anh hiểu rõ rằng cô ấy không phải một người tùy tiện, cô nhướng mày buộc miệng trả lời ngay: “Có chứt” ánh đèn điều khiển màu xanh của xe, tỏ ra cực kì cau có khó coi, anh không ngờ rằng cô gái này vậy mà đã có người mình thích rồi. “Là ai?” “Không cần phải nói với anh!” Tô Hi nhếch môi hừm một tiếng! Ôn Lệ Thâm đột nhiên phanh gấp, thân người Tô Hi đỗ mạnh về phía trước, cô lập tức xoay người nhìn sang người đàn ông bên cạnh một cách hoảng sợ, không biết anh ta muốn làm gì! “Xuống xe!” Ôn Lệ Thâm vội đuổi cô. Trong đầu Tô Hi có hơi sững lại, có chút trống rỗng, anh ấy vậy mà lại đuổi cô xuống xe? Nhưng Tô Hi cũng không phải là loại con gái mặt dày mày dạn muốn ngồi xe anh ta, cô xách túi lên, nhanh nhẹn duỗi tay đẩy cửa bước xuống xe, cô vừa đóng sầm cửa xe lại một tiếng ầm vang lên, xe của Ôn Lệ Thâm nhanh chóng lao về phía trước rồi mất hút trên lối rẽ vào khúc cua trước mặt. Tô Hi đứng dưới ánh đèn đường, mặc một chiếc đầm đen, thật là lạnh quá đi mắt! Trong đầu cô nghĩ mông lung vài giây, rồi tiện tay lấy điện thoại ra bám gọi cho số chị Annie, gửi định vị cho chị ấy cho người đến đón cô. Đối với cách làm của Ôn Lệ Thâm, Tô Hi quả thật cảm thấy anh rất quá đáng, nhưng hôm nay anh cùng ởi với cô tới tang lễ của chú Đường, cô cũng không thèm so đo, cô chỉ nghĩ không ra, rõ ràng là do anh ta đốn mạt với cô trước, nhưng dường như mọi trách nhiệm của chuyện này lại đỗ lên người cô? Thôi kệ vậy, đối với một người đàn ông không thèm nói lý lẽ như vậy mà nói, dù có bắt kì lí do nào cũng vô dụng thôi! Tô Hi gọi điện thoại xong cũng không đi lung tung, may mà đây là tiểu khu toàn biệt thự nên cũng rất an toàn, cô ngồi xuống một chiếc cạnh đó, đứng trên điểm cao nhất ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp ở phía xa xa. Gió đêm thổi nhè nhẹ, bầu không khí yên tĩnh. Trôi qua tầm 5 phút, đột nhiên cô nghe thấy tiếng xe từ bên kia đường đang chạy đến, trong lòng nghĩ chị Annie chắc chắn không thể nào đến đây nhanh đến vậy được, chắc là hộ gia đình nào đó sống ở đây? Nhưng hình như con đường này chỉ có duy nhất một hộ gia đình thôi, chính là Ôn Lệ Thâm. Mặt Tô Hi từ từ biến sắc, cô nhìn thấy hai chùm đèn xe lóe lên, quả nhiên chiếc xe đang chạy tới là xe của Ôn Lệ Thâm, cô nắm chặt chiếc túi của mình với vẻ lúng túng. Cô tưởng rằng Ôn Lệ Thâm đã đi rồi, tất nhiên anh ta sẽ không thèm để ý đến cô nữa, đúng lúc cô cũng không mong sẽ được anh ta để ý. Chiếc xe rõ ràng lao qua đây với tốc độ rất nhanh, khi dừng lại bên cạnh cô, chiếc xe lại phát ra tiếng lốt xe đang phanh gấp Tô Hi bị dọa một trận, nhanh chóng lùi về sau hai bước, lúc này cửa xe chỗ người lái được kéo xuống, Ôn Lệ Thâm lộ ra gương mặt khôi ngô tuần tú không ai sánh bằng. Anh lạnh lùng nhìn cô, điềm tĩnh nói: “Lên xel”