“Làm gì!” Tô Hi cau mày nhìn anh. “Đưa cô về.” Ánh mắt Ôn Lệ Thâm nhìn thằng về phía trước, thái độ giống như đang rất miễn cưỡng. Đúng lúc Tô Hi cũng không cần nhận lây ý tốt của anh, cô có chút đắc ý: “Không cần đâu, tôi gọi người của tôi qua đón rồi, anh có việc thì đi trước đi!” Gương mặt tuấn tú của Ôn Lệ Thâm lạnh lùng hẳn lên, anh nhếch môi cười nhạt nhìn cô: “Cô chắc là người của cô có thể vào được khu này không? Nếu không được chủ hộ cho phép, bất cứ xe nào bên ngoài đến cũng không thể bước vào nửa bước, vì vậy cô là muốn tự mình đi bộ ra khỏi con đường dài nửa canh giờ này.” Lúc này mặt Tô Hi tái xanh, từ đây muốn đi ra được đến cổng chính thì lái xe chưa tới 10 phút, nhưng để đi bộ ra tới đó ít nhất phải mất 40 phút! Cô cắn môi, rốt cuộc không biết là có nên xin anh ta đưa mình không? “Cô có thể chọn lên xe, cũng có thể chọn đi bộ.” Ôn Lệ Thâm hỏi cô. Tô Hi biết là cô không có lựa chọn nào khác, cô phải mang giày cao gót đi bộ 40 phút, chân của cô ngày mai nhất định phải chặt bỏ đi rồi, nhưng cô tuyệt đối không thể làm phiền Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn vào lúc này, vì vậy ngoại trừ việc cầu cứu người đàn ông trước mặt này, cô không còn sự lựa chọn nào nữa. Tô Hi chỉ biết tùy cơ ứng biến, cô bước đến ghế phụ, kéo cửa xe ra ngồi vào, phồng má lên nói: “Có xe ngồi, sao tôi phải đi bộ chứ?” “Không có khí phách.” Ôn Lệ Thâm nhỏ giọng chửi khẽ. Mặt Tô Hi bỗng ửng đỏ lên nóng bừng bừng, cô cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nhịn. Ôn Lệ Thâm cũng không muốn chọc tức cô nữa, dẫu sao anh cũng không muốn cô khí phách mạnh mẽ làm gì, cô gái quá bướng bỉnh này anh cũng chịu thua, anh lập tức đạp ga thẳng một mạch đến cổng lớn của tiểu khu. Gương mặt giận dỗi của Tô Hi vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một con búp bê sứ vô hồn, gương mặt nhỏ nhắn, sáng như bạch ngọc lấp ló dưới ánh đèn đường, cùng với mái tóc dài bay trong gió, càng mang lại cho cô một vẻ đẹp vô cùng mỏng manh thanh tú. Ôn Lệ Thâm xoay đầu ngắm cô máy lần, cơn tức giận vừa rồi dường như lẳng lặng lắng xuống rồi tan biến đi. “Nói với người của cô đừng chạy qua đây, tránh để mắt công đi một chuyến.” Anh lên tiếng. Tô Hi quay mặt ra ngoài cửa sổ: “Anh cứ cho tôi xuống ở cổng chính của tiểu khu là được rồi, tôi cho người đến đón.” Tâm trạng Ôn Lệ Thâm vừa lắng xuống lặng như mặt hồ, ấy thế mà lại bị một hòn đá ném tới, làm nổi lên từng cơn sóng phân nộ. “Giờ đã bước lên xe của tôi, thì đừng có nghĩ đến việc xuống xe.” Nói xong, chiếc xe của Ôn Lệ Thâm giống như một con dã thú đang giận dữ lao thẳng về phía trước. “A…Anh điên rồi, lái xe nhanh như vậy làm gì chứ!” Tô Hi sợ tới nỗi phải kéo lấy tay cầm bảo vệ ở trên đỉnh đầu của cô, cô không chịu được với tốc độ này. Lúc này Ôn Lệ Thâm đi vào một đại lộ ven biển, tốc độ xe của anh mới duy trì từ từ lại ở mức 80 dặm 1 giờ (tương đương 129kmih), bây giờ Tô Hi thật sự không dám chọc giận anh ấy nữa. Một khi anh muốn đưa cô về, cô cứ ngoan ngoãn đề anh đưa về là được! Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho chị Annie, kêu cô ấy không cần đến nữa, cô đã về nhà rồi. Sau khi gửi xong, cô nhìn về mặt biển tối mịt bất định bên ngoài cửa sổ, tưởng chừng như rất giống với người đàn ông tâm tư khó lường bên cạnh cô, khiến cô dù nhìn như thế nào cùng nhìn không thấu được tâm tư của anh ta. Trên đường đưa cô trở về đến cửa nhà, Ôn Lệ Thâm dừng xe, Tô Hi tức giận đầy cửa xe ra, sau khi xuống xe cô đóng cửa xe lại rồi cứ thế mà đi. Cô không muốn nói lời cảm ơn nào cả, bởi vì cô đang rất là khó chịu. Trong lòng của Ôn Lệ Thâm cũng có một luồng cảm xúc buồn bực nói không nên lời, anh nhấc máy gọi đi một cuộc điện thoại và ra lệnh cho đầu dây bên kia: “Giúp tôi điều tra xem Tô Hi có bạn trai ngoài ngành hay không, hoặc là một nam nghệ sĩ nào đó mà cô ấy có động thái thân mật.” “Dạ vâng ạ! Ôn thiếu!” Bên đầu dây bên kia trợ lý của anh trả lời. Ánh sáng ban mai của buổi sớm tỉnh mơ rực rỡ một cách vô cùng đặc biệt, hệt như một vết nứt to mang sắc vàng cắt ngang đất trời, từng chút từng một xé nát khung trời u tối, chiếu rọi khắp nơi.