Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

chương 490

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vậy thì quá hạnh phúc. Không có hứng thú úp mở với mọi người, cũng chẳng thừa nước đục thả câu, chỉ nghe thấy giọng nói đàn ông trầm thấp từ tính công bố một cái tên, đọc vô cùng gợi cảm: “Tô Hi.” Trong lúc Tô Hi đang tức giận thở hỗn hễển thì bất thình lình nghe thấy tên của mình, cô kinh ngạc ngắn người ra, nhất thời không có phản ứng. Trên sân khấu ánh mắt người đàn ông kia mỉm cười nhìn về phía chỗ ngồi của cô gái, anh cười một tiếng trầm thấp và đầy gợi cảm: “Xin mời nữ diễn viên có tên Tô Hi lên sân khấu.” Đến giờ Tô Hi mới hiểu được là cô đã đạt giải, người đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là cô. Vốn dĩ cô nên được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, vốn dĩ cô nên hưng phấn kích động. Thế nhưng tại sao cô lại không như thế? So với cảm giác bị người đàn ông này lừa từ đầu đến cuối thì cô không có cảm giác gì đối với việc đạt giải. Tô Hi đứng dậy nhắc chiếc váy dạ hội lên một chút, cô đi từng bước một lên bậc thang, trên màn hình khổng lồ cô vẫn luôn duy trì một nụ cười, nhưng không ai biết trong môi đỏ mọng cô đang nghiền răng nghiền lợi. Cái gì mà Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Mộ, căn bản chính là lừa đảo, là đồ khốn khiếp. Tô Hi đi từng bước một về phía người đàn ông trên sân khấu, ánh đèn rất loá mắt, người đàn ông này vốn dĩ đã có vẻ bề ngoài đẹp trai tài giỏi rồi, lại thêm thân phận tôn quý không hề tầm thường của anh nữa, giờ phút này khiến cho cô mù quáng. Tô Hi thả váy ra, cô tự cho là dáng vẻ của mình tao nhã, khi gần đến trước mặt người đàn ông kia đột nhiên chân dẫm lên vạt váy, cô giật nảy mình cả người lao thẳng tới trước mặt người đàn ông. Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm gấp gáp, cánh tay anh tự nhiên ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô vào trong ngực bảo vệ. Giọng nói nửa đùa nửa thật của anh mờ ám vang lên bên tai Tô Hi: “Bản lĩnh tự chui đầu vào rọ của em càng ngày càng tốt đấy.” Ở chỗ không ai nhìn thấy Tô Hi hơi mạnh bạo đầy cái ôm của anh ra, lùi về sau một bước. Lúc này Ôn Lệ Thâm mới phát hiện trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện ra không phải là sự ngạc nhiên vui vẻ đối với anh, mà là oán giận buồn bực. Người phụ nữ này tức giận. Sau khi Tô Hi đứng vững thì nói với Ôn Lệ Thâm: “Trao giải đi!” Cô gái lễ tân đứng bên cạnh bưng khay tới, giải thưởng trên khay có màu vàng lấp lánh, thể hiện ý nghĩa sâu sắc của giải thưởng này. “Giận à?” Ôn Lệ Thâm nhỏ giọng hỏi. Ánh mắt Tô Hi tươi cười nhìn anh: “Có thể được Tổng giám đốc Ôn trao giải, tôi cực kỳ vinh hạnh.” Ôn Lệ Thâm cầm cúp ở trong tay, sau đó đột nhiên anh dang hai cánh tay chủ động ôm lấy Tô Hi, khẽ dỗ dành bên tai cô: “Được rồi, đừng nóng giận, lát nữa tôi sẽ xin lỗi em.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hi đỏ bừng lên, cô nghe thấy dưới sân khấu tiếng đó kị đã nhanh chóng hòa thành một nhịp và cả ánh mắt của những nữ nghệ sĩ kia như muốn bắn thủng cô. Tô Hi có chút tức giận đầy anh ra, lúc này Ôn Lệ Thâm mới đứng thẳng, đưa phần thưởng đến trước mặt cô: “Chúc mừng cô, Tô Hi, cô rất tuyệt vời.” Tô Hi nhận lấy chiếc cúp nặng trĩu, tay Ôn Lệ Thâm vừa vươn ra chuẩn bị bắt tay với Tô Hi nhưng Tô Hi lại cầm cúp rồi đi thẳng qua bên cạnh anh giống như không nhìn thấy. Người đàn ông nào đó ngượng ngùng nắm tay rút lại, không tức giận chút nào, khóe miệng còn mang theo một nụ cười bất đắc dĩ. Ôn Lệ Thâm khẽ gật đầu với MC chương trình sau đó anh cũng đi theo sau Tô Hi xuống dưới sân khấu. Ánh mắt của anh luôn cần thận khóa chặt GÓ, GỠ cầm cúp lại còn xách váy, anh sợ cô sẽ bị ngã. Bởi vì hình như người phụ nữ này thường xuyên bị ngã. Tô Hi an toàn về đến chỗ ngồi của mình nhưng lòng cô đã sớm không bình tĩnh. Cô nhìn người đàn ông đi xuống theo mình trở về chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi không chút cảm xúc, đạt giải thưởng nhưng cũng không thấy vui. Tô Hi ngồi tại chỗ càng nghĩ càng tức giận, đôi mắt cô đầy oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, trên sân khấu MC nói gì cô hoàn toàn không nghe thấy, cô chỉ có tràn đầy sự tức giận. Ôn Lệ Thâm cũng không ngờ khi mình tiết lộ thân phận lại khiến trong lòng người phụ nữ này kháng cự như thế. Nhưng anh rất tự tin là người phụ nữ này không phải là một người dễ bị lừa. Với lại tính tình lại còn rất cương trực. “Thật xin lỗi.” Ôn Lệ Thâm nghiêng người tới, giọng nói trầm thấp có một tia áy náy. Tô Hi nghe vào trong lòng nhưng lại từ chối tiếp nhận, cô không muốn nhìn thấy anh. Cô ôm lấy giải thưởng và đứng dậy khỏi vị trí của mình. Cô định rời đi, cô tìm điện thoại di động trong túi xách muốn gọi điện thoại cho Annie, cô muốn rời khỏi nơi này. Cô vừa đứng lên thì trong lòng Ôn Lệ Thâm hơi căng thẳng một chút, người phụ nữ này muốn đi đâu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio