Cậu nhóc lại đưa cho cha mẹ. Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhận lấy bánh kem, nói cảm ơn với cậu nhóc. Cậu nhóc rất vui. Chia xong bánh kem, bánh còn thừa rất nhiều. Hình Nhất Nặc và cậu nhóc đều có phần rất nhiều, hơn nữa bên trên cũng rất nhiều dâu tây. Hình Nhất Nặc bưng một phần tới ngồi trên sô pha bên cạnh, lớp kem ngon tan vào miệng, đáy lòng cô ngọt ngào. Cô lén nhìn Ôn Lương Diệu một cái, anh chỉ ăn một miếng nhỏ, còn là miếng không có dâu tây. Hình Nhất Nặc có chút đồng tình với anh, vì anh đã đưa dâu tây cho cô. Cô liền chọn một quả dâu tươi ngon nhất trong phần của mình đưa tới trước mặt anh, đặt dâi vào đĩa của anh: “Tặng cho anh một trái dâu.” “Em ăn đi!” Ôn Lương Diệu không định chiếm dâu tây của cô. “Không sao, em còn rất nhiều đấy!” Hình Nhất Nặc cười hì hì, ngồi bên cạnh. Tô Hi và Đường Tư Vũ là phụ nữ, thật sự không có sức đề kháng với bánh kem, cộng thêm lớp kem lần này vô cùng thơm tươi, các cô đều ăn rất vui vẻ. Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn cũng chỉ ăn cho có lệ, vì hai người là đàn ông, không thích ăn đồ ngọt. Mọi người ăn xong bánh kem thì bắt đầu nói chuyện. Hình Nhất Nặc không thích nói chuyện với trưởng bối, cô cầm lấy bánh kem cùng cậu nhóc ngồi ăn dưới đèn đường ở bên ngoài. Ở đây có một cái ghế khắc hoa, rất thích hợp hưởng gió đêm. “Cô, con muốn đi uống nước. Cô có đi vào cùng con không?” Cậu nhóc ăn mà có chút khát rồi. “Cô ăn xong rồi vào, con vào trước đi!” Trong tay Hình Nhất Nặc vẫn còn rất nhiều, hơn nữa cô định ăn từ từ. Lúc nãy ăn cơm, cô cố tình để bụng ăn bánh kem đấy! Cậu nhóc thật sự khát rồi nên cậu phải đi tìm mami uống nước. Cậu nhóc vừa đi thì bóng dáng của Ôn Lương Diệu liền đi ra cửa. Anh nhìn cô gái nghiêm túc bưng đĩa bánh kem, ngồi ăn dưới đèn đường, khóe miệng anh không kìm được mà hiện ý cười. Hình Nhất Nặc ngắng đầu thấy anh đi qua. Cô liền chừa ra một chỗ cho anh. Ôn Lương Diệu nhìn lên khóe miệng dính kem của cô, giống như đứa trẻ không biết sự đời vậy. Anh không kìm được mà chỉ về khóe miệng cô. Hình Nhất Nặc chớp mắt: “Cái gì?” Ôn Lương Diệu ma xui quỷ khiến mà không nhắc lần thứ hai, mà anh vươn tay qua, dịu dàng mà lau khóe miệng cô một cái. Hình Nhất Nặc liền hiểu ra, vội tự mình hoảng loạn mà dùng tay quệt: “Còn kem không?” “Không.” Anh lắc đầu. Trên ngón tay anh vẫn còn kem. Anh quay lưng lại, ở phía cô không nhìn thấy mà đưa kem vào miệng mút. Hình Nhất Nặc thấy anh quay lưng lại với mình, tò mò mà hỏi: “Anh quay lưng lại với em làm gì?” Ôn Lương Diệu vô cùng bình tĩnh mà quay người lại: “Không sao, em ăn nhanh chút!” “Đợi chút, chỗ em còn có hai trái dâu, chia cho anh một trái.” Nói xong cô dùng nĩa xiên vào trái dâu đưa tới bên miệng anh: “Này, ăn đi!” Ôn Lương Diệu do dự hai giây liền ăn, ăn xong anh đứng dậy rời đi. Sau lưng Hình Nhất Nặc lại đưa một trái dâu vào miệng. Vừa mới đưa vào thì mặt cô liền đỏ bừng. Lúc nãy cô và Ôn Lương Diệu cùng dùng một cái nĩa, chẳng lẽ chính là hôn gián tiếp trong truyền thuyết sao? Trời ơi! Hình Nhất Nặc có cảm giác sắp ngất đi. Không phải chứ! Lúc tám rưỡi, người của Ôn gia phải tạm biệt, Ôn Lệ Thâm cũng chuẩn bị đưa Tô Hi về biệt thự. Trong cặp Hình Nhất Nặc còn có quà, là cô đặc biệt mua quà sinh nhật cho anh, một cuốn số tinh xảo. Dù không tính là đồ đắt giá gì nhưng Ôn Lương Diệu bây giờ là giáo viên, cần sổ để ghi chép một số thứ, nên cô đã mua. Nhận được quà, Ôn Lương Diệu khôn ngờ cô thật sự mua, anh vô cùng hài lòng mà nhận lấy. Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn lái xe về biệt thự. Cậu nhóc này mai còn phải đi học. Tưởng Lam giữ cậu lại bên cạnh, cậu cũng vô cùng nghe lời, không khóc đòi đi cùng Đường Tư Vũ. Cậu nhóc từ nhỏ đã thể hiện ra mặt vô cùng độc lập, đây là điều mà Đường Tư Vũ đã dạy cho cậu từ nhỏ. Lúc này màn đêm mê người, cảnh đêm nơi xa giống như mạ một lớp vàng vậy, khiến người ta nhìn mà mê đắm.