Hình Liệt Hàn về phòng sách xử lý nốt công việc chưa xong. Đường Tư Vũ tắm rửa đi ra, cô xuống lầu pha cho chồng mình một ly trà rồi đưa vào phòng sách. Hình Liệt Hàn đang viết mail, Đường Tư Vũ liền không muốn làm phiền hắn, chỉ đặt trà xuống liền định đi ra. Ai ngờ hắn nắm lấy tay cô, kéo cô một cái. Đường Tư Vũ quay một vòng liền nhào vào lòng hắn, cô ngắng đầu lên, cười: “Không làm việc sao?” Hình Liệt Hàn không nghĩ liền nói: “Công việc sao quan trọng bằng em?” Cô cười đẩy hắn: “Mau làm việc đi! Em lên lầu đợi anh!” “Đợi anh làm gì?” Âm thanh của hắn liền khàn đi mấy phần. Trong giọng nói có cả vị ái muội khiến người ta đỏ mặt tim đập. “Ngủ chứ gì!” Cô tỏ vẻ nghiêm chỉnh mà nói. Hình Liệt Hàn khẽ chạm vào môi đỏ của cô: “Được, đợi ông xã, ông xã lát nữa liền lên tận tâm phục vụ em ngủ.” Đường Tư Vũ cười đầy hắn: “Đừng không đứng đắn nữa.” Hình Liệt Hàn thật sự không đứng đắn mà lưu luyên eo cô mấy giây: “Đợi ông xã tới yêu em.” Tim cô không kìm được mà thình thịch hai cái. Cô đứng dậy đi ra cửa. Cô cũng không buồn ngủ, chọn một cuốn sách giết thời gian, đợi người đàn ông nào đó. Mười rưỡi, Hình Liệt Hàn đầy cửa đi vào, trong ánh mắt đó mang hơi thở xâm lực, trực tiếp nhào lên người phụ nữ mặc áo ngủ đỏ rượu trên giường, giống như dã thú điên cuồng mà hầu hạ người phụ nữ của hắn. Trong nhà Ôn Lệ Thâm, do Tô Hi còn phải chọn vai diễn nên công việc gần đây của cô khá bận. Buối tối là lúc cô thích chuẩn bị lời thoại nhất, vừa hay hôm nay sau khi cô tắm xong liền bắt đầu muốn học thuộc lời thoại một lát. Cô ngồi bên ngoài ban công, cầm một đoạn kịch bản mà cô không thuộc lắm, yên lặng đọc, rất có cảm xúc mà đọc ra. Bỗng bên cạnh cô, Ôn Lệ Thâm mặc bộ đồ ngủ tơ tằm gợi cảm mê người đi tới. Nếu chắp thêm cho anh một mái tóc dài thì chắc chắn anh chính là vương gia tuân mỹ nhất thời cổ đại. Tô Hi quay đầu nhìn anh, không kìm được mà thất thần một cái, kéo tay anh nói: “Lệ Thâm, tới luyện kịch bản cùng em.” Ôn Lệ Thâm thấy vợ mình cố gắng như vậy sao anh có thể không phối hợp chứ! Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay chắc khỏe ôm lấy cô: “Định học đoạn nào?” Tô Hi nhanh chóng lật ra một đoạn đưa cho anh: “Anh đọc lời của nam chính, em đọc lời của nữ chính.” Anh vươn tay ra nhận lấy. Dưới ánh đèn, giọng nói trầm thấp từ tính của anh vang lên: “Từ bây giờ, nàng chính là người phụ nữ của ta, ngoài ta ra, ai cũng không thể có được nàng.” Cô liền ảo não mà cười: “Em lật nhầm rồi, đoạn phía trước.” Anh cũng vô cùng thích đoạn này. Anh cong môi cười: “Vậy thì đoạn này.” Cô gật đầu: “Được!” Cô nhớ tới mà nhìn người đàn ông đối diện, giống như mình đang ở trong nhà cao cửa rộng cổ kiến, mà người đàn ông đối diện đó chính là phu quân trong phim của cô, cô đọc theo kịch bản: “Được, ngoài chàng ra thiếp sẽ không yêu người khác nữa, cho dù chàng là chiến thắng hay thất bại, thiếp đều sẽ đợi chàng quay lại, mãi đợi chàng.” Ôn Lệ Thâm sâu thẳm mà nhìn cô: “Vì nàng, cho dù nửa người của ta vào địa ngục thì cũng nhất định bò trờ về gặp nàng.” Tô Hi biết có cậu thoại này, nữ chính trong phim chỉ là rơi lệ, mà lúc này cô đột nhiên vươn tay bịt lầy miệng người đan ông bên cạnh: “Không được nói nữal” Đáy mắt Ôn Lệ Thâm xẹt qua ý cười. Cô xem là thật rồi sao? Tô Hi đặt kịch bản qua một bên: “Không học nữa, em không muốn nghe anh nói câu này.” Anh nắm lấy tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái: “Đừng lo, chỉ là kịch bản mà thôi, nếu em không thích đoạn này vậy anh bảo họ sửa.” “Không cần, em chỉ là không cho phép anh nói câu này.” Nói xong, Tô Hi không định đọc kịch bản nữa, cô dựa vào lòng anh, trái tim của cô lúc nãy thật sự đã sợ hãi. Ôn Lệ Thâm không ngờ như vậy cũng dọa cô, đau lòng mà cúi đầu, hôn lên trán cô một cái, mang ý an ủi. Sau đó môi anh dừng lại trên chóp mũi cô, cuối cùng tìm đến đôi môi cô, hôn lên. Tiếp đó liền là màn diễn của vợ chồng.