Từ phòng hội nghị đến toà nhà tổng thống cũng chỉ hai mươi phút đường xe, rất nhanh đã đến, mà lúc này, Tô Thắm không biết có nên đánh thức người đàn ông này hay không. Nhưng Hiên Viên Thần ngược lại đã tỉnh, khi xe dừng lại, hàng mi dày vén lên, đôi mắt sâu thẳm mở ra, anh khàn giọng hỏi: “Đã tới chưa?” “Đã tới, ngài mau về phòng ngủ nghỉ ngơi đi!” Tô Thắm dịu dàng nói. Hiên Viên Thần nhìn cô, đột nhiên tay anh đặt lên vị trí vừa tựa, thay cô xoa xoa, lòng bàn tay to lớn như có ma sát ấm nóng lên bờ vai, từng chút thẩm thấu xuống. “Cảm ơn, tôi không sao, xuống xe thôi!” Tô Thấm có chút ngại ngùng tránh né anh. Vệ sĩ không đi vào theo anh, trực tiếp rời đi, Hiên Viên Thần đi vào phòng khách, anh cởi âu phục bên ngoài, sau lưng Tô Thám lập tức tới gần giúp anh, treo áo lên kệ. Hiên Viên Thần quay đầu nhìn cô: “Tôi ngủ một lúc, khi Lý Sâm tới gọi tôi dậy.” “Được.” Tô Thắm gật đầu, chỉ mong Lý Sâm có thể tới trễ một tí để anh ngủ nhiều một chút. Một giờ sau Lý Sâm tới, nghe nói tối qua tổng thống làm việc tới khuya, lúc này đang ngủ, ông bảo Tô Thám tới trước giờ cơm tối gọi anh cũng được. Tô Thắm còn hi vọng anh có thể ngủ lâu hơn một chút, bởi vì người đàn ông này thực sự thiếu ngủ. Bữa ăn tối thịnh soạn của Diệp Đông được dọn lên từ 7 rưỡi, trước đó 10 phút, Diệp Đông mong Tô Thắm có thể lên gọi Hiên Viên Thần. “Được, tôi đi gọi ngài ấy.” Tô Thắm không thể làm gì hơn là đi gọi anh dậy. Tô Thắm đẩy cửa phòng ngủ Hiên Viên Thần, chỉ thấy anh nằm nghiêng người, chân tay thon dài giấu trong tấm chắn, trên người anh vẫn là áo sơ mi trắng toát. Ỹ Tô Thắm đột nhiên cảm thấy việc quấy rầy anh ngủ thế này thực tàn nhẫn, không ai trong lúc ngủ ngon lại muốn bị quấy rầy cả. Tô Thắm tới trước giường, cô cắn môi, vẫn cúi người nhẹ nhàng gọi: “Ngài tổng thống, mau dậy thôi.” “Ngài tổng thống…” Tô Thâm cho là anh không nghe thấy, cô không khỏi chống tay lên thành giường, nghiêng người qua gọi anh. Mà vào lúc này, người đàn ông đột nhiên quay người sang, phần lưng anh động và tay cô, Tô Thắm còn chưa kịp rút tay ra, cánh tay đã vô tình bị động tới, cả người cô liền mất đi điểm tựa, lúng túng ngã lên ngực người đàn ông. Một cái đụng này trực tiếp đánh thức người nọ, Hiên Viên thần mở mắt, không nghĩ tới lại nhìn thấy dáng vẻ Tô Thám nằm trên người mình. “Thật xin lỗi, ngài tổng thống… thật xin lỗi.” Tô Thắm vội chống lên ngực anh đứng lên, vạt áo trước ngực bị kéo rối loạn. Hiên Viên Thần gối hai tay sau ót, có chút nghiền ngẫm nhìn cô: “Đây chính là cách cô gọi tôi dây? Cũng đặc biệt thật.” “Rất xin lỗi, không phải tôi cố ý, lại mạo phạm ngài… xin ngài tha lỗi.” Tô Thắm có chút lúng túng, vì cô cũng rồi cả lên rồi! “Không đâu, tôi cũng thích cách này.” Hiền Viên Thần vừa nói, vừa ngồi dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?” “Sắp bảy giờ.” Tô Thắm cắn môi trả lời. Mày kiếm Hiên Viên Thần cau lại: “Sao không gọi tôi dậy sớm hơn chút?” “Bởi vì… tôi sợ anh mệt.” Tô Thắm nói thật. Hiên Viên Thần giật giật mắt: “Lần sau không cần lo cho tôi, khi cần cứ gọi tôi dậy, không phải do dự.” Nói xong, anh lại nghĩ thêm rồi nói: “Yên tâm, tôi không gắt ngủ, sẽ không trách cô.” Tô Thâm nhịn không được cười, gật đâu: “Được.” Hiên Viên Thần đi rửa mặt, Tô Thắm cũng vội ra khỏi phòng anh.