Trong bữa tối, Hiên Viên Thần mới ngủ dậy nên không có vị giác, ăn được vài miếng liền vào thư phòng, Lý Sâm lại mang tới một chồng tài liệu cho anh xem, Tô Thắm rót một ly trà mang vào. Hiên Viên Thần nghiêm túc chuyên chú ngồi trên ghế, cuối mùa thu có chút lạnh, mà anh lại mặc áo sơ mi trắng, cô sợ anh sẽ bị lạnh, cô tới đại sảnh, lấy bộ âu phục của anh mang vào. Khi Hiên Viên Thân không nhìn tới, cô đã khoác áo lên vai anh. Hiên Viên Thần hơi ngắn ra, ngắng đầu quay lại, Tô Thắm đã lùi về sau hai bước: “Ngài có muốn mặc vào không? Trời sẽ lạnh.” Hiên Viên Thần không lạnh, nhưng Tô Thắm quan tâm anh như vậy, đều vì để anh ấm áp, anh lắc đầu: “Không mặc, cứ khoác thế này trước! Cô đi ngủ đi, không cần chờ tôi.” “Tôi không buồn ngủ, tôi ở bên ngoài, có gì cứ gọi tôi” Tô Thấm nói xng, đi ra ngoài, không quấy rầy tới công việc của anh nữa. Diệp Đông rời đi, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại mình cô, cô rót cho mình một ly trà ấm áp, ôm trong lòng bàn tay, kiên nhẫn chờ người đàn ông trong thư phòng. Tô Thắm đột nhiên cảm thán, cô đã làm quen với nhịp sinh hoạt ở đây, mặc dù có chút cô đơn, nhưng mọi chuyện cô làm đều có ý nghĩ, ngay cả chuyện đợi một người này cũng không cảm thấy khô khan nhàm chán. Thời gian chằm chậm trôi, từ 8h đến 11h, Tô Thắm không nhịn được mà gà gật ngủ, khi cô híp mắt lại, cũng quên cả mọi chuyện xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc giao hòa giữa giác mộng và hiện thực, cô đã ngủ quên mắt. Hiên Viên Thần ra ngoài đã thấy người ngồi trên sofa, dựa vào tay mình mà ngủ gục, còn nói không buồn ngủ, lại ngồi ở đây ngủ quên mắt, cũng không biết lạnh là gì. Hiên Viên Thần lắc đầu, anh cởi âu phục trên người xuống, tới trước mặt Tô Thắm, đắp xuống cho cô. Tô Thám bị giật mình tỉnh lại, mà một giây kế tiếp, cô được người đàn ông nọ vòng cả hai cánh tay tới ôm lại, Tô Thắm giật nảy mình, theo bản năng ôm lấy cổ anh, lúc này mới phát hiện trên người còn đắp âu phục của anh. “Ngài tổng thống… ngài đã hết bận chưa?” Tô Thắm thụ sủng nhược kinh hỏi một câu. “Xong việc rồi, đi ngủ được rồi.” Hiên Viên Thần nói xong, cứ thế ôm cô lên tầng. Tô Thắm căng thẳng ôm lấy cổ anh, khẩn cầu: “Ngài tổng thống, ngài để tôi xuống, tôi có thể tự đi… tôi không buồn ngủ…” “Cô không nặng.” “Hả?” “Tôi nặng mài” Tô Thắm phản bác một câu, sợ làm anh mệt, lại nói, để tổng thống ôm cô lên lầu, còn ra thê thống gì. Hình như đã là lần thứ hai anh ôm cô. “Ngài tổng thống, ngài cứ để tôi xuống đây đi!” Tô Thắm nhìn anh định ôm cô lên tầng ba, cô thực sự lo anh bị mệt. Nhưng người đàn ông này không có chút giống như bị mệt, vẫn ung dung lên tầng ba mới để cô xuống, Tô Thắm vội kéo lại âu phục của anh, định trả lại, tay người dàn ông ở bả vai nhấn cô xuống, có chút bá đạo ra lệnh: “Khoác vào, mai trả cho tôi. “Nhưng…” “Đi ngủ sớm đi.” Hiên Viên Thần nói xong, xoay người đi về phía phòng ngủ, mà Tô Thắm trong bộ âu phục của anh thì đang Sợ run. Tô Thám trở về phòng, cởi áo xuống, mắc lên móc áo, cô đưa tay nhẹ vuốt v e, không biết hơi ấm trên áo là nhiệt độ của cô hay anh, còn thật ấm áp. Tô Thắm nghĩ lại vừa rồi bị anh ôm lên tầng, mặt tự nhiên đỏ lên, nhưng cô vẫn nghĩ, sau này không thể để anh làm thế nữa, là cấp dưới của anh, sao cô có tư cách có đãi ngộ như vậy được. Được anh ôm, nhất định phải là vợ tương lai của anh mới đúng! Tô Thắm đột nhiên nghĩ đến, tuổi của Hiên Viên Thần đã vừa đúng, người nhà anh không vội sao được? Khi nào mới tìm cho anh một cô vợ đây. Trong lòng Tô Thám không khỏi khổ sở cười một tiếng, vợ tương lai của anh, nhất định là một người vô cùng ưu tú xuất sắc. Có lẽ là tiểu thư quý tộc, hoặc là cháu gái của một nguyên thủ chiến công hiển hách, đất nước này không thiếu những cô gái như thế, anh có thể thoải mái lựa chọn. Trong bệnh viện, Mộ Phi, người đàn ông đã nằm viện gần nửa năm, đột nhiên quyết định ra nước ngoài chữa bệnh, đối với bác sĩ Vu mà nói, đây là chuyện vô cùng đáng khích lệ, ba mẹ Mộ cũng vô cùng đồng ý với quyết định này của con trai. Nhưng không ai hay biết nguyên nhân quyết định này của anh, chỉ vì rời bỏ một người, chỉ để cô tìm được cơ hội tốt hơn. Có lúc, yêu một người không phải có được người đó, mà là muốn cô được hạnh phúc.