Tô Hi nói xong thì đẩy cửa bước vào phòng của Tô Thắm: “Ba mẹ đã lên lầu rồi. Chị có thể đợi điện thoại bất cứ lúc nào cũng được. Ba mẹ sẽ không biết chị ra ngoài đâu.” Tô Thắm gật đầu nói với cô: “Em cũng ngủ sớm đi!” Lúc này Tô Hi mới đi về phòng, hai mươi phút sau điện thoại di động của Tô Hi vang lên, là của nhân viên Hiên Viên Thần gọi tới, anh đang ở ngay cửa. Tô Thắm cầm túi đi xuống lầu, cô ra khỏi cửa sân không bật đèn, kéo cửa chiếc xe màu đen đậu ở cửa rồi ngồi vào. Chiếc xe tiến thẳng đến nơi hoành tráng nhất đất nước là toà nhà tổng thống. Dọc theo đường đi, trong lòng Tô Thắm hơi phức tạp, xen lẫn nhiều cảm xúc khác nhau, khiến tim cô đập rộn ràng, cứ như thiếu nữ. Cô nắm chặt tay, cảm nhận được lớp mồ hôi nhễ nhại. Cuối cùng, chiếc xe vững vàng dừng lại ở cổng toà nhà tổng thống, vệ sĩ mở cửa ghế sau, Tô Thắm nói cảm ơn người đó, sau đó vệ sĩ nhanh chóng lên xe rời đi. Tô Thắm vừa đến cửa thì cửa liền được bật mở ra từ bên trong. Trong đại sảnh sáng rực, bóng dáng thon dài quyến rũ của Hiên Viên Thần đập thẳng vào mắt cô. Tô Thắm nhìn anh, anh cũng nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau một lúc, trên môi đều nở nụ cười. Hiên Viên Thần tiến lên một bước, ôm chặt cô vào lòng. Tô Thắm cũng ôm chặt lấy anh. Cô nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của anh. Khoảnh khắc này còn chuyện gì khiến cô rung động hơn đây? Cô không cần lo lắng về mọi thứ, chỉ cần cô yêu người đàn ông này bằng cả trái tim của mình, cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, cảm nhận được sự đáp lại của anh. Cô chỉ cần trao cho anh trái tim chân thành, như vậy là đủ rồi. Hiên Viên Thần nhẹ nhàng buông cô ra, Tô Thắm hơi ngắng đầu. Dưới ánh đèn, gương mặt trắng nõn của cô trông cực kỳ quyến rũ. Hiên Viên Thần cúi đầu hôn lên môi cô. Tô Thắm ngượng ngùng buông tay ra, Hiên Viên Thần đóng chặt của lại để xua đi gió lạnh bên ngoài đồng thời tạo ra một không gian riêng tư và ấm áp thuộc về họ. Tô Thắm đi tới sô pha, đặt túi xuống, đồng thời cởi khăn quàng cổ ra. Ở nơi này đã bật máy sưởi, người cô hơi nóng. Thật ra, dọc theo đường đi bởi vì tâm trạng căng thẳng mà cô cảm thấy cả người hơi nóng lên. Cô cởi áo khoác ngoài, để lộ áo len bó sát và quần jean ôm sát dáng người mảnh mai của mình. Cho dù chỉ là một chiếc áo len và quần jean đơn giản cũng có thể khiến cô toát lên vẻ gợi cảm, quyền rũ đầy nữ tính. Ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn cô chăm chú. Anh đến gần cô, giơ tay lên ôm cô một cách tự nhiên. Tim Tô Thắm đập thình thịch, cô xoay người tiếp tục ôm anh. Tô Thắm đánh giá anh ở khoảng cách khá gần, phát hiện hai mắt của anh sưng đỏ, hẳn kín tia máu, rõ ràng là do thiếu ngủ gây ra. “Mắt anh đỏ như vậy, anh phải ngủ sớm thôi.” Tô Thắm ảo não. Nếu biết trước cô đã không tới, để anh được đi ngủ sớm. Hiên Viên Thần lắc đầu: “Anh không sao.” “Không được, anh phải đi ngủ ngay.” Tô Thắm cảm thấy đau lòng. Người đàn ông này không biết quý trọng ánh mắt và sức khỏe của mình sao? Anh là người quan trọng nhất của cả đất nước đấy. “Được rồi, đi thôi! Cùng nhau ngủ.” Hiên Viên Thần cười áp má cô, cực kỳ thân mật. Tô Thắm cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Đêm nay anh chỉ ngủ thôi, không được nghĩ gì khác.” Anh quá mệt mỏi rồi, cô cũng không thể để anh mệt thêm nữa. Có rất ít người dám quản Hiên Viên Thần. Ngay cả ba mẹ của anh cũng chỉ nghiêm khắc lúc anh còn nhỏ. Sau khi trưởng thành, họ đã để mặc anh làm mọi chuyện, mà thủ hạ của anh thì ngay cả một câu nói nặng cũng không dám thốt ra. Nhưng bây giờ, cô gái trước mặt anh, xụ mặt nhìn anh chằm chằm khiến anh có cảm giác vui sướng chưa từng có. Cuối cùng cũng có một cô gái dám quản anh rồi. “Được rồi, nghe em vậy.” Hiên Viên Thần phải đè xuống mọi suy nghĩ bởi vì anh thực sự thiếu ngủ nặng, anh nắm tay cô: “Vậy em đi ngủ cùng anh.” Tô Thám không từ chối, theo anh lên lầu vào phòng ngủ chính của anh. Hiên Viên Thần đã mặc xong đồ ngủ đang đợi cô. “Em nhớ còn có bộ đồ ngủ. Em sẽ tự tìm.”