Tô Thắm nói xong thì quay trở lại phòng khách cô đã ở trước đó, mở tủ ra, có bộ đồ ngủ mà Hiên Viên Thần đã chuẩn bị trước đó mà cô không mang đi. Tô Thắm lấy một bộ ra sau đó thay vào luôn. Cơ thể cường tráng của Hiên Viên Thần nửa nằm trên giường nhìn người phụ nữ đã thay đồ ngủ, anh đưa tay về phía cô, Tô Thắm ngồi trên giường, liền dựa vào lòng anh. Tô Thắm cầm điều khiển bên cạnh lên, chỉ để lại một ngọn đèn tường rất mờ, cô thì thầm nói: “Ngủ đi.” Hiên Viên Thần ôm lấy cô, trong không khí anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất thơm, như thể có tác dụng giúp anh ngủ ngon. Anh vùi mặt vào cổ cô, cọ cọ chiếc mũi cao vút của mình vào cổ cô: “Thơm quái” Tô Thắm vươn tay võ vai anh, giọng điệu nghiêm túc nhắc nhở: “Ngủ đi.” Hiên Viên Thần thực sự rất buồn ngủ. Đêm qua anh chỉ ngủ có bốn tiếng, sau đó dậy đi họp cả ngày. Đến cả giờ nghỉ trưa cũng bị chiếm dụng. Chịu đựng mãi cho đến chín giờ tối mới về tới đây, anh thực sự mệt mỏi cực kỳ. Tô Thắm cảm thấy vòng eo của mình bị một cánh tay bá đạo ôm lấy. Tô Thắm cũng mặc kệ anh. Cô cũng mệt mỏi. Sau đó nhắm mắt, hơi thở cách anh rất gần, Tô Thắm nghe được tiếng thở đều đều của anh. Hai người đều ngủ say. Trong giắc ngủ, thân thể Tô Thắm bị ôm chặt nhưng cô vẫn ngủ rất thoải mái, có lẽ là vì cảm giác an toàn. Cứ như thế cô ngủ đến sáng. Hiên Viên Thần ôm cô, ngủ rất say. Cho nên một đêm này, anh luôn nằm trong trạng thái ngủ say sưa với những giác mơ đẹp, hôm sau anh tỉnh lại hơi sớm. Tô Thắm tỉnh dậy là vì cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, vừa mở mắt ra liền chạm phải một đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười của anh. “Tỉnh rồi?” Hiên Viên Thần mỉm cười hỏi. Tô Thắm vội vàng vùi mặt trở lại trong lồng ngực anh: “Không được nhìn em.” Hiên Viên Thần cúi xuống áp vào tai cô: “Anh đã nhìn nửa giờ rồi.” Dái tai trắng nõn của Tô Thắm vì câu nói này mà lập tức ửng hồng, từ lồng ngực của người đàn ông phát ra tiếng cười vui vẻ, anh siết chặt cô hơn. Đúng lúc này, điện thoại nội bộ bên cạnh Hiên Viên Thần vang lên, anh cau mày như không muốn trả lời. Bởi vì anh muốn nghe điện thoại thì phải buông cô gái trong ngực ra, rõ ràng lúc này anh không muốn buông cô. “Anh nghe điện thoại đi!” Tô Thắm chủ động đầy anh qua. Hiên Viên Thần chỉ đành nghe lời cô, buông tay ôm cô ra ngồi dậy nhắc điện thoại trả lời. “Thưa ngài tổng thống, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc chín giờ rưỡi.” Đầu bên kia truyền tới tiếng nhắc nhở của trợ lý Lý Sâm. “Được rồi, tôi biết rồi.” Hiên Viên Thần trả lời, sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục nghiêng người ôm chặt Tô Thắm vào lòng, lúc này đã tám giờ rưỡi rồi. “Sao vậy? Anh có cuộc họp sao?” Tô Thắm ngẳng đầu nhìn anh hỏi. “Ừm! Chín giờ rưỡi bắt đầu.” “Dậy đi! Anh phải ăn sáng rồi mới có thể đi làm.” Tô Thắm vươn tay đẩy anh lần nữa, người đàn ông lập tức ôm hai tay cô, trong lòng có chút khó chịu. Anh không cho phép cô đẩy anh lần nữa. Tô Thắm thực sự lo lắng cho anh, vì vậy cô phải nói: “Em ăn sáng chung với anh.” “Nhưng anh càng muốn…” Giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần kề sát tai cô: “Ăn em.” Anh nói xong lập tức đè cô xuống, để cô cảm nhận được anh. Cơ thể Tô Thắm giống như có luồng điện xẹt qua, cả người sững sờ một hồi, thân thể cứng đè không dám nhúc nhích. Hiên Viên Thần không thể làm gì khác hơn là không đùa cô nữa. Đưa tay kéo cô: “Cùng rời giường thôi”.