Chương :
Hai mươi chín tuổi vẫn đang cống hiến tất cả cho công ty, còn có một bài báo riêng phân tích đời sống tình cảm của cô. Nghe nói cô không hề có ý định kết hôn, bởi vì một người tài giỏi như cô sau khi về nước liền kế thừa công ty của gia tộc, lịch sử yêu đương của cô hoàn toàn trống trơn, năng lực của cô không thua bất kỳ người đàn ông nào, tính cách của cô mạnh mẽ lại đem theo chút lạnh lùng. Nếu không có người đàn ông đủ dũng khí, căn bản không dám tiếp cận cô.
Lúc này, Lam Thiên Thần nghĩ ngợi, có lẽ bài báo đó nói đúng, cô thực sự là một người rât kiên cường.
Lúc này thức ăn đã được dọn lên, đúng lúc cả hai đều đã đói, Bùi Nguyệt Hoàng mời: “Ăn thôi! Hương vị thức ăn ở đây rất ngon, tôi thường đến đây ăn.”
Lam Thiên Thần cũng gắp thức ăn lên cho vào miệng, mùi vị không tệ, có lẽ là do anh đang đói chết được. Nhưng anh vẫn duy trì một cách ăn uống rất tao nhã.
Điện thoại của Bùi Nguyệt Hoàng ở phía đối diện đột nhiên vang lên, Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn, là ông nội gọi đến.
Chân cô đau nên không thể đi đến bên cạnh nghe máy, đành phải ngồi tại chỗ nhấc máy lên.
“Alo! Ông nội.”
“Nguyệt Hoàng! Ăn cơm chưa con?” Giọng ông cụ đầy quan tâm vang lên ở đầu dây bên kia.
“Đang ăn ạ.”
“Bây giờ mới ăn sao? Chú ý ăn uống khoa học đầy!”
“Cháu biết rồi.”
“Chuyện là như thế này. Ngày mai ông có một buổi tụ họp ăn cơm, đúng lúc vị công tử nhà họ Triệu mà ông nhắc với con lần trước cũng có mặt ở đó. Cháu sang đây cùng ăn một bữa cơm đi!” Ông cụ Bùi rõ ràng là đang sốt sắng tìm đối tượng cho cô.
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức làm ra vẻ bất lực vươn tay đỡ trán, cô có chút đau đầu nói: “Ông nội, cháu đã nói là cháu không gặp mà.”
“Cháu đừng bướng như vậy, cậu Triệu rất muốn làm quen với cháu đấy. Cậu ta rất hài lòng với cháu.”
“Ông nội, ông đừng lo, cháu không hề lo lắng chuyện kết hôn. Ông đừng nói nữa. Cháu đi ăn cơm đã, đói bụng sắp chết rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng vừa nói vừa cúp điện thoại.
Lam Thiên Thần ở phía đối diện dè dặt ngước nhìn cô, ban nãy anh đường nhiên nghe được cuộc gọi của cô.
Xem ra vị Bùi đại tiểu thư này cũng có một ngày bị ép đi xem mặt!
Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu lên, chạm phải một đôi mắt lấp lánh như sao trời kia, cô đột nhiên có chút xấu hồ, bật cười nói: “Anh đang nhìn gì đấy?”
“Ông nội cô bảo cô đi xem mắt sao?” Lam Thiên Thần tò mò hỏi.
“Ông nội tôi lớn tuỏi rồi, ông ấy muốn tôi kết hôn càng sớm càng tốt, tìm cho ông ấy một đứa cháu rễ.” Bùi Nguyệt Hoàng một bên gắp thức ăn, một bên thở dài: “Cho dù mang danh bắt hiếu đi nữa, tôi cũng không thể tuỳ tiện gả cho người khác được.”
Lam Thiên Thần cười: “Cô chưa gặp được người mình thích?”
Bùi Nguyệt Hoàng cắn đũa suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Đúng vậy, tôi chưa gặp được người mình thích, vậy nên tôi không muốn tạm bợ.” Bùi Nguyệt Hoàng có lẽ đã đè nén chuyện này từ lâu, cô ngẳng đầu lên nói với Lam Thiên Thần ở phía đối diện: “Lam nhị thiếu gia, là một người chị đi trước, tôi cũng khuyên cậu một chút. Sau này, nhất định phải gặp được người con gái mình thích mới kết hôn, đừng uỷ khuất bản thân.”
Lam Thiên Thần sửng sốt, nhưng, anh mỉm cười đáp lại: “Ừm! Tôi biết rồi.”
“Tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng đây cũng là kinh nghiệm của tôi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, nheo mắt đánh giá anh nói: “Nếu tôi có một đứa em trai bằng tuổi cậu, có lẽ tôi sẽ không bận đến mức không có thời gian yêu đương thế này rồi. “
Lam Thiên Thần ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng không nhỏ hơn cô bao nhiêu mà.”
“Nhỏ hơn ba tuổi mà chưa tính là nhỏ à? Năm tôi đi học mẫu giáo thì cậu chỉ vừa mới ra đời thôi!” Bùi Nguyệt Hoàng nói đùa, thực sự giống như một người chị lớn.
Khuôn mặt tuần tú của Lam Thiên Thần lập tức ửng đỏ lên, anh nhớ đến những gì cô đã nói với anh tối hôm qua, tại sao lúc đó cô không coi anh như em trai?
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh không khỏi có chút ngây người, dưới ánh đèn, khuôn mặt Lam Thiên Thần thật sự có cảm giác của một công tử cổ đại, dịu dàng như ngọc, anh tuần bất phàm, dường như còn thanh tú hơn cả phụ nữ vài phần.
“Khụ…” Bùi Nguyệt Hoàng nhận ra bản thân đã nhìn chằm chằm anh máy giây, nhanh chóng ho một tiếng để hoá giải ngượng ngùng.
Lam nhị thiếu gia, nào, tôi kính cậu một ly, cảm ơn cậu đã cứu tôi đêm qua.” Bùi Nguyệt Hoàng nâng ly rượu sâm panh lên.
Lam Thiên Thần cũng nâng ly lên chạm ly với cô, anh cũng thấy may mắn nói: “Thật may là cô đã lên xe của tôi.”