Chương : Bảo Vệ Cô Áy
“Ừm…lạnh… “Đường Tư Vũ mê sảng nói,
níu chặt lấy chăn, cả người nóng lên,
nhưng lại không cảm thấy nóng, ngược lại
cảm giác rất lạnh.
Hình Liệt Hàn lập tức dang tay ôm lấy cô,
quấn chăn kín mít vào người cô, rồi xoay
người xuống giường, với tay nhắc điện
thoại trên chiếc bàn bên cạnh giường,
bám số dịch vụ của lễ tân khách sạn.
“Alo, xin chào, tôi có thể giúp gì cho
ngài?” Giọng nói ngọt ngào của người
phục vụ vang lên.
“Đưa tôi một bộ quần áo của nam và nữ
đến phòng , nam cao m, nữ
m, làm ơn nhanh một chút.” Hình Liệt
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
Hàn lưu loát nói xong, nghe được âm
thanh phản ứng của người phục vụ, liền
cúp điện thoại. Ngay lập tức gọi điện cho
trợ lý Hàn Dương, ra lệnh anh ta lập tức
đến trước cửa khách sạn đợi lệnh.
Anh nhìn sang người con gái bên cạnh
mình, lòng anh đau nhói, co thắt lại, ngồi
lại ngay ngắn bên mép giường, anh vươn
tay ra đưa lên trán Đường Tư Vũ để xem
nhiệt độ.
Cơn sốt dường như đến rất nhanh, nhiệt
độ trên trán cô như muốn làm phỏng tay
anh.
“Chết tiệt!” Anh buột miệng chửi thề, Hình
Liệt Hàn xông vào phòng tắm, lấy một
chiếc khăn tắm nhúng vào nước ấm, rồi
nhẹ nhàng đặt lên trán Đường Tư Vũ.
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
Trong giấc ngủ say, Đường Tư Vũ luôn
cảm nhận được thân thể rất lạnh, thỉnh
thoảng còn run lên vài cái, Hình Liệt Hàn
lập tức lên giường, chui vào chăn, rồi ôm
chặt lấy cô vào lồng ngực, để cơ thể cô
dán chặt lấy anh.
Đúng như dự đoán, Đường Tư Vũ rất
hưởng thụ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
chưa gì đã đỏ bừng lên, nó gần giống như
cô dùng thuốc Đông y, làn da vốn dĩ trắng
ngần lại có thể đỏ đến nỗi như nhìn thấy
cả mạch máu vậy.
Tim Hình Liệt Hàn cũng đang không
ngừng thắt lại, ngay lúc này, cho dù
Đường Tư Vũ chỉ khoác một chiếc áo
choàng tắm, thì anh cũng không có suy
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
nghĩ gì cả.
Nếu anh trong lúc này, mà còn nghĩ đến
những chuyện kia, thì chắc chắn không
phải người rồi.
Mười phút sau, chuông cửa vang lên,
Hình Liệt Hàn chậm rãi ra mở cửa. Nữ
nhân viên nữ mang hai bộ quần áo được
bọc trong túi giấy trong suốt lên, đồng thời
có hẳn một bộ nội y mới cho nam và nữ.
Đây là dịch vụ đặc biệt của khách sạn,
dành riêng cho khách có những nhu cầu
khẩn cáp.
Hình Liệt Hàn ôm lấy hai bộ quần áo rồi
đóng cửa lại đi vào trong phòng, nhanh
chóng thay bộ đồ của mình. Ngay lúc này,
điện thoại của Hàn Dương gọi tới nói rằng
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
anh ta đã đứng trước cửa khách sạn.
Hình Liệt Hàn cũng không khách khí, nhác
bồng chiếc chăn đang quấn quanh Đường
Tư Vũ ra, cởi bỏ chiếc đai áo choàng tắm,
trực tiếp mặc đồ lót cho cô, rồi mặc áo sơ
mi trắng và quần tây mà khách sạn cấp
cho. Đường Tư Vũ bị làm cho hơi tỉnh
dậy, cô nheo mắt hỏi một cách yếu ớt:
“Hình Liệt Hàn…anh đang làm gì đó?”
“Em bị sốt rồi, tôi đưa em đi bệnh viện…”
Đường Tư Vũ cảm giác áo choàng tắm
trên người mình đã bị đổi thành quần áo
thường, hơn nữa, cô còn cảm thấy đồ lót
cũng đã được mặc, đôi mắt có chút đỏ lập
tức mở to ra vài phần, cảm giác xấu hồ ập
đến: “Anh…”
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
“Đường Tư Vũ, lúc này em vẫn còn nghĩ
tôi còn tâm trạng để thưởng thức thân
hình của em sao? Em vốn dĩ đã ngốc rồi,
lại còn bị sốt làm cho ngốc nghếch hơn
nữa, con trai sẽ hận tôi đến chết!” Hình
Liệt Hàn tức giận nói, xong liền ôm ngang
người cô lên bề đi ra ngoài.
Đường Tư Vũ Đường đầu óc quay cuồng,
người phát sốt run lên từng đọt, vô cùng
khó chịu, hơn nữa đầu tóc thì bết cả lại.
Cô biết anh vừa mắng cô, nhưng cô thậm
chí còn không đủ sức để mắng lại.
Ngược lại nghe thấy hơi thở của mình trở
nên nhanh hơn, thì đầu cô có chút choáng
váng.
Hình Liệt Hàn ôm cô xuống dưới lầu, xe
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
của Hàn Dương đã đậu ở đó, Hàn Dương
nhanh nhẹn mở cửa phía sau, Hình Liệt
Hàn ôm Đường Tư Vũ ngồi vào phía
trong, vội vàng nói: “Đi đến bệnh viện gần
đây, nhanh.”
Hàn Dương đương nhiên một khắc cũng
không dám làm lỡ, lập tức dẫm chân ga,
đi thẳng đến bệnh viện gần đó.
Mất hơn mười phút lái xe tới đó, trên xe
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng nép mình trong
vòng tay của Hình Liệt Hàn. Hình Liệt Hàn
ôm chặt lấy cô, Đường Tư Vũ cũng cảm
thấy rất lạnh nên cũng chẳng đầy anh ra.
Đến bệnh viện, Hàn Dương lập tức ra
quầy đăng ký thủ tục, Hình Liệt Hàn ôm
Đường Tư Vũ vào phòng cấp cứu, lấy cặp
nhiệt độ đo cho cô, anh giật nảy mình.
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
Ba mươi chín độ tám.
Gần bón mươi độ, anh thật sự lo rằng liệu
đầu của cô có bị sốt nóng đến mức hỏng
không.
Đường Tư Vũ mơ mơ màng màng nằm
trên giường bệnh cũng nhận thức được
mình sốt khá nặng. Lúc này, bác sĩ liền kê
cho cô một chai thuốc hạ sốt, lập tức đưa
cho y tá để truyền, Đường Tư Vũ đau đến
nỗi nhíu mày lại. Hình Liệt Hàn lập tức
trấn an, xoa trán cô.
Nam bác sĩ còn chuẩn bị rượu cồn chà
xát lên cơ thể để giúp hạ sót, khi bác sĩ
chuẩn bị cởi áo định thoa rượu cồn lên
người cô, Hình Liệt Hàn nhíu mày nói:
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
“Việc này cứ để tôi làm cho.”
Bác sĩ cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi
này rất là quen, chỉ là nhất thời không thể
nhớ ra nổi. Nhưng khẩu khí của Hình Liệt
Hàn có chút chân thật đáng tin, bác sĩ
cũng đành phải gật đầu: “Hãy lau trán, cổ,
nách, bụng dưới và lưng của cô ấy.”
“Tôi biết rồi.” Hình Liệt Hàn đương nhiên
biết rõ điều này.
Bác sĩ tự nhiên không dám ở trong phòng.
Khi rời khỏi căn phòng, ngẫm nghĩ một
chút mới nhớ ra, người đàn ông này
không phải là Hình Liệt Hàn, chủ tịch tập
đoàn Hình thị, người đứng đầu trong danh
sách người giàu có trong những năm gần
đây sao?
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
Không ngờ rằng anh ta lại xuất hiện trong
cái bệnh viện hạng hai như vậy.
Trong phòng, Đường Tư Vũ sốt cao đến
mức khuôn mặt đỏ ửng cả lên, nhưng cô
vẫn tỉnh táo. Cô cắn môi, nói với Hình Liệt
Hàn: “Tôi…có thể không lau người được
không.
Hình Liệt Hàn lạnh lùng nói: “Đường Tư
Vũ, đã đến mức này rồi, em còn xấu hỗ
cái gì? Thể diện quan trọng hơn mạng
sống à?”
Đường Tư Vũ bị mắng bất ngờ, cảm giác
người đàn ông này chẳng còn đáng yêu
chút nào, đối với người bệnh, anh ta trưng
bày cái vẻ lạnh lùng ấy sao?
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
Đường Tư Vũ cắn chặt đôi môi đỏ mọng
của mình, ôm mặt nói: “Vậy anh lau đi!”
Hình Liệt Hàn thò tay vào cởi bỏ chiếc sơ
mi trắng của cô, bắt đầu cầm chiếc khăn
ướt thấm rượu sát khuẩn nhẹ nhàng lau
cho cô. Khuôn mặt nhỏ của Đường Tư Vũ
đỏ bừng lên, cô liền quay mặt vào tường,
một mực không dám nhìn vào ánh mắt
của anh.
Chỉ cảm thấy những nơi anh lau qua, đặc
biệt mát lạnh và thoải mái, đồng thời cảm
thấy người đàn ông này dường như đang
lau toàn bộ cơ thể cô.
Cô cảm thấy xấu hỗ vô cùng.
Đường Tư Vũ nhắm mắt lại hoàn toàn,
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
thế nhưng càng nhắm mắt, cơ thể cô lại
càng mẫn cảm. Hình Liệt Hàn cũng chẳng
nhẹ nhàng lau mà dùng chút sức mạnh đề
chà xát, chà đến mức da cô đỏ ửng cả
lên.
“Ưm…” Đường Tư Vũ cắn môi, rên lên
một tiếng khe khẽ.
Hình Liệt Hàn không nhịn được cong cong
khóe môi, chế giễu cô: “Rất thoải mái hả?”
Đường Tư Vũ không muốn mở mắt ra trả
lời, đành phải mím chặt môi, cắn chặt
răng, không muốn tạo ra thêm bát kì tiếng
động nào.
Sau khi Hình Liệt Hàn làm xong, Đường
Tư Vũ cảm giác như toàn thân huyệt đạo
như được đả thông, hơi nóng cũng bắt
Chương : Bảo Vệ Cô Áy
đầu biến mất, đắp chăn không còn khó
chịu nữa, ngược lại thật thỏa mái, cơn
thèm ngủ của cô lại dâng lên.
Lúc này thuốc hạ sốt cũng bắt đầu có chút
hiệu quả, cô không muốn ngủ cũng không
thể không ngủ được. Và cô lại thiếp đi
trong chớp mắt.
Hình Liệt Hàn một lần nữa lại lấy cặp
nhiệt độ đo cho cô, lần này đã giảm xuống
độ. Nhưng anh vẫn chẳng dám nghỉ
ngơi, ngồi bên cạnh giường chăm sóc cô.
Ngay cả khi lúc này cơn buồn ngủ có ập
đến cũng phải nhịn xuống, bởi vì anh
không muốn chuyện gì xảy ra với người
con gái này.