Chương :
Tưởng Hân Vy có chút nhức đầu nhìn anh, cảm giác như anh cố tình chọc tức cô, cô chỉ đành cắn môi không nói chuyện.
“Khách sạn đi như nào?”
Chỉ mải nói chuyện, cô vẫn còn chưa nói địa chỉ khách sạn!
Tưởng Hân Vy chỉ tay về phía tòa nhà cao tầng trước mặt, cô nói: “Khách sạn kia.”
Chiếc xe thể thao của Hạng Kình Hạo dừng lại, Tưởng Hân Vy đưa tay ra mở cửa xe, nói với anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về!”
“Cùng ăn tối không?” Hạng Kình Hạo mời một câu.
“Không cần, tôi và các chị ở cùng nhau, buỏi tối còn có việc.” Tưởng Hân Vy nói cũng là sự thật.
“Được thôi! Làn sau gặp.” Hạng Kình Hạo nói xong, lái xe rời đi.
Ánh mắt Tưởng Hân Vy nhìn chiếc xe của anh biến mắt trong đám xe ô tô, cô quay người đi lên bậc thang của khách sạn.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô kêu lên, cô cầm lên xem hiển thị là số quốc tế, cô nhắc máy: “Alo, xin chào.”
“Đây là số điện thoại của tôi, nhớ lưu lại đó.” Giọng nói trầm thấp có chút bá đạo của người đàn ông truyền đến.
Đại não của Tưởng Hân Vy khẽ ầm, cô vội vàng nhìn về phía đường lớn kinh ngạc nói: “Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
“Không phải tôi đã từng nói, tôi đến là để tìm em hay sao?
Tôi xin từ chỗ anh Hình.” Hạng Kình Hạo nói sự thật.
Tưởng Hân Vy có chút kinh ngạc không hiểu hỏi anh: “Anh tìm tôi làm gì vậy?”
“Buổi hôn lễ ngày hôm đó tôi rời đi quá vội, chưa kịp làm quen em, cho nên bắt đầu từ bây giờ tôi muốn làm quen với em.” Giọng nói của Hạng Kình Hạo tỏ ra có chút thiện cảm đối với cô.
Tưởng Hân Vy nắm chặt điện thoại, phút chốc ngây người, nhưng nghĩ đến phụ nữ bên cạnh anh quá nhiều, cô lại có suy nghĩ muốn duy trì khoảng cách.
“Cảm ơn, công việc của tôi rất bận, có thể không có thời gian…” Tưởng Hân Vy ở trong điện thoại âm thầm cự.
tuyệt kết giao.
Lúc này, người đàn ông đang chờ đèn đỏ, nghe thấy lời cự tuyệt rõ ràng của người phụ nữ trong xe, ánh mắt anh ngắn ngơ vài giây.
Quả nhiên là tự mình đa tình.
“Được, vậy em làm việc đi! Có thời gian liên lạc sau.”
Hạng Kình Hạo mở miệng nói.
“Được! Tạm biệt.” Tưởng Hân Vy nói xong, cúp máy trước.
Tưởng Hân Vy cầm điện thoại thở dài, cô bước vào trong phòng khách, đang chuẩn bị trở về phòng thì Lữ Trân đúng lúc đi ra, vội vàng kéo cô lại: “Hân Vy, xảy ra chuyện rôi.”
“Chuyện gì?” Tưởng Hân Vy giật mình, bởi vì biểu cảm của Lữ Trân hiện ra như xảy ra chuyện lớn.
“Bộ quần áo của chúng ta vào buổi diễn hôm nay, bị nói là sao chép tác phẩm, đối phương tìm đến cửa muốn kiện chúng ta.”
“Cái gì?” Tưởng Hân Vy hoảng sợ, ở ngành như này, việc sao chép ở đâu cũng có, nhưng ở buổi biểu diễn cao cấp như thế, bị tố cáo là sao chép, vậy thì ngay cả danh tiếng cũng sẽ bị vạ lây!
“Ai là người thiết kế bị nghi là sao chép?” Tưởng Hân Vy nhỏ giọng hỏi.
“Là Amu tiên sinh, lúc này chắc anh ấy đang bị chị Lâm mắng cho te tua rồi mát! Hiện tại chuyện này chúng ta vẫn chưa dám nói cho sư phụ.”
Tưởng Hân Vy và Lữ Trân vừa mới đến gần của phòng của Lý Lâm, nghe thấy tiếng mắng chửi bên trong truyền đến, hai người đều sợ đến mức căng thẳng.
“Thế là xong rồi, lỗi như này, sư phụ nghiêm khắc dạy chúng ta tuyệt đối không thể phạm phải, một khi bị tố là sao chép, vậy cả khẩu hiệu của chúng ta sẽ mắt sạch!” Lữ Trân vừa nôn nóng vừa tức giận nói.