Chương :
Trong lòng Tưởng Hân Vy cũng rất sốt ruột! Đây là thương hiệu tâm huyết cả đời của cô của cô tạo nên, một khi đã gắn mác sao chép thì không thể gỡ ra được.
“Có thật sự là sao chép hay không?”
“Chị xem tác phẩm đó rồi, cũng không hẳn là sao chép, chỉ là có hình dạng giống nhau mà thôi, có thể là đối phương muốn một ngụm cắn chết chúng ta, cho dù sau đó có phán cho chúng ta không sao chép, nhưng chuyện này ồn ào như vậy đối với chúng ta không phải là chuyện tốt gì!”
Hai người đang nhỏ tiếng bàn luận, đột nhiên cửa mở ra, sắc mặt Amu xanh xao bước ra ngoài, Lý Lâm sắc mặt tức giận, tuy nhiên lúc bọn họ nhìn thấy Tưởng Hân Vy, lập tức nói với cô: “Hân Vy, em vào đây một chút.”
Tưởng Hân Vy lập tức đưa tay ra chỉ vào bản thân mình: “Em sao?”
“Đúng, em vào đây.” Lý Lâm gật đầu.
Tưởng Hân Vy chỉ đành bước vào trong, ngược lại cô không biết chị Lý Lâm tại sao lại gọi cô vào đây.
Tưởng Hân Vy vừa bước vào, ánh mắt của Lý Lâm khóa chặt cô: “Người bạn khách quý kia của em đâu?”
Tưởng Hân Vy lập tức nghĩ đến người chị ấy hỏi là Hạng Kình Hạo, cô cười nói: “Anh ấy rời đi rồi ạ!”
“Hôm nay chị nhìn thấy anh ấy ngồi cùng vương tử Ronald, hơn nữa vương tử Ronald còn rất thân thiết với anh ấy, bọn họ là bạn sao?” Lý Lâm hiều kỳ hỏi.
Tưởng Hân Vy chỉ đành gật đầu: “Anh ấy là khách của vương tử điện hạ Ronald.” Trong ánh mắt của Lý Lâm lóe lên vài suy nghĩ, cô ta lại gần nói: “Hân Vy, em cũng nghe thấy chuyện Amu bị tố sao chép rồi đấy! Thật ra cũng không tính là sao chép, có điều đối phương là nhà thiết kế của vùng này, cực kỳ ngông cuông, rõ ràng là muốn chúng ta bị xấu mặt.”
Tưởng Hân Vy gật đầu: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
“Chị biết rằng đối phương muốn ép chúng ta phải đi xin lỗi, đồng thời, cô ta nhất định sẽ kể chuyện này sau khi chúng ta xin lỗi, đến lúc đó thương hiệu của Tưởng thị sẽ nhanh chóng bị hủy hoại, hơn nữa trong vòng năm năm, thương hiệu của chúng ta cũng sẽ không được lên sàn diễn, điều này chứng tỏ tâm huyết của cô cũng bị hủy hoại.”
Tưởng Hân Vy cũng nôn nóng: “Vậy phải làm sao?”
“Chúng ta là thương hiệu ngoại quốc, néu muốn dẹp yên chuyện này, còn phải nhờ sự ra mặt của người quyền quý, chị nghiên cứu qua, tác phẩm của Amu không tính là sao chép, nhưng có chút giống, bọn họ rõ ràng muốn bắt nạt chúng ta, nếu như đối phương thật sự muốn cắn chặt không nhả, chúng ta cũng không đủ khả năng để chống trả.”
Tưởng Hân Vy nghiêm túc lắng nghe, có chút lo lắng.
Đột nhiên Lý Lâm ngắng đầu lên nhìn cô, ánh mắt khẩn cầu nói: “Hân Vy, trước mắt có một cách, chỉ có em mới có thể giúp mọi người.”
“Đúng vậy, người bạn khách quý của vương tử Ronald, em mời anh ấy ra mặt để giúp chúng ta giải quyết công bằng chuyện này, được không?”
“AI” Tưởng Hân Vy kinh ngạc kêu lên: “Anh ấy?”
“Đúng, có anh ấy ra tay nhất định sẽ đòi lại được công bằng, hơn nữa đối phương cũng tuyệt đối không dám khi dễ chúng ta nữa, càng không dám làm lớn chuyện này.”
Tưởng Hân Vy không khỏi nuốt nước bọt, nếu như cô nhớ không nhằm, hình như cô vừa mới từ chối ý tốt của Hạng Kình Hạo! Hơn nữa, còn nói rất khắc nghiệt.
Hiện tại, muốn cô đi cầu xin anh? Cô thật sự không có cách nào làm được.
“Sư phụ xem trọng em như vậy, em không thể để cho mọi người thất vọng!” Lý Lâm lập tức áp chế một câu, dường như chuyện này bắt buộc phải để Tưởng Hân Vy đi làm.
“Em…” Lúc này chân tay Tưởng Hân Vy cũng luống cuống, một bên là cứu thương hiệu, một bên là đi cầu xin Hạng Kình Hạo, cô thật sự không biết nên làm thế nào.
“Cầu xin em đó, em phải biết rằng, nếu như sư phụ biết được chuyện này, không biết sẽ tức đến phát bệnh gì! Sư phụ xem trọng thương hiệu của bản thân mình như vậy mà.”
Trong đầu Tưởng Hân Vy, hai bên đều như nhau, rốt cuộc là mặt mũi quan trọng hay là thương hiệu cô của cô quan trọng đây?
Cuối cùng, mặt mũi cũng không quan trọng đến như vậy, chỉ là nếu làm vậy cô sẽ nợ Hạng Kình Hạo một ân tình cực lớn.
“Được! Em đồng ý thử một chút, nhưng anh ấy có năng lực này hay không, em cũng không thể bảo đảm.” Tưởng Hân Vy muốn ra ngoài. Cô khổ quá! Nếu như sớm biết sẽ xảy ra chuyện như này, lúc này cô nên lấy lòng anh một chút.