Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
Tư Vũ còn nghĩ rằng trái tim mình có thể
chịu đựng được chuyện này, thế nhưng cô
gần như không thể.
Nhìn người đàn ông đã từng là của mình
ngồi trước cây đàn piano đàn bài hát mình
từng thích, biết bao kí ức cùng lúc ùa về,
cô không thể kiểm soát được, trong đầu
cô lúc này, cô chỉ muốn quên hết tất cả
những kí ức đã làm tổn thương cô năm
năm về trước.
Mộ Phi cũng không dám tin rằng có thể
gặp lại cô ở đây. Giống như những
khoảnh khắc tươi đẹp của năm năm
trước, anh vẫn ngồi đây chờ đợi cô. Đợi
cô tan giờ học đàn, được nhìn ngắm cô
trong bộ váy trắng thướt tha với nụ cười
rạng rỡ, hạnh phúc.
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
“Tự Vũ, lâu rồi không gặp.” Mộ Phi mở lời
trước.
Lúc này, Tư Vũ chỉ muốn trốn tránh, trốn
thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Cô vội vã quay đi.
“Tư Vũ, em đừng đi.”
Mộ Phi đột nhiên đuổi theo cô, giữ chặt
bàn tay cô.
Không biết là do lực từ đôi bàn tay anh
quá lớn hay là quá khứ đau buồn xưa trói
buộc cô, khiến cô như không còn chút sức
lực nào để có thể thoát khỏi căn phòng ấy.
Mộ Phi kéo cô sát lại mình.
“Tư Vũ, đừng đi. Anh có chuyện muốn hỏi
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
„
em.
Tư Vũ hít sâu, nhìn chằm chằm vào người
đàn ông đã từng phản bội mình: “Anh còn
có chuyện gì muốn hỏi tôi?”
“Năm ấy sao em lại bỏ đi vào ngày thành
hôn của chúng mình? Sao em không nói
lời từ biệt nào mà lại rời đi như vậy?”
Tư Vũ đột nhiên nhớ ra. Đúng, năm xưa
cô đã ròi đi mà không hề chùn bước,
thậm chí đến nguyên nhân chia tay cô
cũng không nói ra. Từ sâu ánh mắt cô,
anh có thể thấy cô vẫn luôn oán hận anh.
“Quá khứ đã là quá khứ rồi, anh còn
quyến luyến gì nữa? Sau này, khi gặp lại
tôi, anh phải gọi tôi một tiếng “chị” đấy.”
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
Câu nói ấy như đâm cả lưỡi dao vào tim
anh, khiến anh không thể thở nổi. Anh sẽ
là em rễ của cô, quả thật là xấu hồ.
“Đứa bé đó là con của ai? Năm ấy, em
qua lại với ai” Mộ Phi muốn biết toàn bộ
chân tướng sự thật.
“Với ai thì có liên quan gì tới anh?”
“Có, anh muốn biết năm ấy em yêu anh
nhiều như vậy, tại sao em lại qua lại với
một người đàn ông khác sau lưng anh?
Cả đứa bé đó nữa, anh muốn biết trong
tim em liệu đã từng có vị trí dành cho anh
không?” Mộ Phi có rất nhiều chuyện muốn
chất vấn cô.
“Vậy lúc anh và Đường Y Y trong trạng
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
thái khỏa thân như vậy, anh có nghĩ đến
cảm xúc của tôi không?” Tư Vũ tức giận,
đầy anh ra xa.
Gương mặt của Mộ Phi lập tức trở nên
kinh ngạc và hoảng hốt, anh ta hít sâu
một hơi nói: “Sao em lại biết chuyện của
anh và Y Y?”
“Bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh hai
người ngủ với nhau trên giường của anh.
Tôi thật sự không ngờ, nhân lúc tôi đi du
lịch anh lại ngủ với em gái tôi. Mộ Phi, đây
chính là lí do khiến tôi đơn phương hủy bỏ
hôn lễ, giờ anh đã hiểu chưa?” Đường Tư
Vũ hít sâu một hơi, con tim cô dường như
đang rỉ máu.
Vậy mà cũng có một ngày cô tự mình chất
vấn anh ta, nhưng đã nói ra hết rồi sao
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
vẫn thấy đau khổ như vậy?
Thân hình cao lớn của Mộ Phi lùi về sau
một bước: “Hóa ra sáng sớm hôm đó em
đã trở về à. Tư Vũ, anh xin lỗi, đêm đó
anh say đến mức không biết trời trăng đất
dày gì cả, anh không hề biết người con
gái nằm bên cạnh anh là ai, anh cứ ngỡ
hôm đó em đã trở về, nên anh đã nhằm Y
Y là em.”
Mộ Phi vò đầu bứt tai đau khổ.
Đường Tư Vũ hít một hơi rồi nhìn anh ta.
Thực ra cô cũng sớm biết là Mộ Phi sẽ
không phản bội cô, tất cả đều do Đường
Y Y bày trò mà ra. Nhưng đến giờ cô vẫn
không cách nào quên được hình ảnh ngày
hôm ấy, và cũng không thể tha thứ được
cho anh ta.
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
“Anh xin lỗi, Tư Vũ, anh vô cùng xin lỗi.
Anh biết chúng ta không thể quay lại được
như xưa nữa rồi. Nhưng anh muốn em
biết một điều, anh thực sự rất yêu em,
thậm chí cho đến tận bây giờ, trong tim
anh chỉ có hình bóng của một người duy
nhất đó là em.” Hốc mắt Mộ Phi đỏ hoe,
nhìn cô nói một cách thâm tình.
Đường Tư Vũ thở hỗn hễến, cảm giác như
có gì đó đang đâm sâu vào tim mình khi
nghe người đàn ông mình đã từng yêu
sâu đậm nói những lời này. Nhưng thực
sự cô không thể chấp nhận nó một cách
hiển nhiên như ngày xưa nữa.
Người đàn ông này đã thuộc về em gái
cô, sắp trở thành chồng của người phụ nữ
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
khác rồi, cho dù giờ đây anh ta có nhận
hết những lỗi lầm năm xưa thì cũng đã
muộn rồi.
Hai người họ không thể quay trở lại như
xưa được nữa, cô đã có con, anh cũng
sắp có vợ.
“Đừng nói nữal Tôi chúc phúc cho hai
người. Những gì trước đây chúng ta đã
từng có tôi đều quên hết rồi, và mong anh
cũng sẽ quên hết đi. Chúng ta đừng làm
phiền nhau thêm nữa.” Đường Tư Vũ lạnh
lùng lên tiếng.
Ánh mắt Mộ Phi vẫn nhìn cô một cách
thâm tình: “Vậy em có thể nói cho anh biết
đứa bé là con của ai được không? Tại sao
em lại sống với thằng bé đó?”
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
“Đó là sự cố ngoài ý muốn, thằng bé là
con của riêng mình tôi.” Đường Tư Vũ
lãnh đạm trả lời, quay mặt đi để giấu
những giọt nước mắt trực trào.
Ánh mắt của Mộ Phi hiện lên sự thống
khổ: “Rốt cuộc lúc em đi du lịch đã xảy ra
chuyện gì? Ai đã ức hiếp em?”
Mộ Phi nắm chặt tay tựa hồ như muốn
giết người.
Đường Tư Vũ hít mạnh một hơi: “Tôi
không cần phải nói với anh.”
“Em định một mình sống cùng đứa bé này
cả đời à?” Mộ Phi tiếp tục hỏi.
Đường Tư Vũ thấy anh ta hỏi quá nhiều,
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
mà cô lại không muốn tiết lộ chuyện riêng
tư của mình, vì dẫu sao anh ta cũng sắp
trở thành chồng của Đường Y Y.
Đường Tư Vũ lạnh lùng quay sang nhìn
Mộ Phi, bây giờ cô thật sự buông bỏ, vì
Mộ Phi không phản bội cô, mà chính
Đường Y Y đứng đằng sau xúi giục mọi
chuyện.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, cô muốn giữ
trong tim mình những ký ức đẹp nhất về
đoạn tình cảm năm nó.
“Nghe nói ngày kia hai người sẽ tổ chức
lễ đính hôn, chúc mừng nhé, chúc hai
người hạnh phúc.” Mặc dù lời nói của cô
không có chút thành ý nào, nhưng ít nhất
cô vẫn rất bình tĩnh nói ra những lời này.
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
Tuy nhiên, nét mặt của Mộ Phi không hề
hiện ra niềm vui của một chú rể, mà
ngược lại, vẻ mặt lại có chút khó coi.
“Tư Vũ, anh biết mọi chuyện không thể
cứu vấn được nữa, anh chỉ hy vọng em
sẽ sống tốt và hạnh phúc.”
“Chắc chắn sẽ là như thế!” Tư Vũ đáp lời.
Cô bây giờ đang sống rất vui vẻ và hạnh
phúc.
Mộ Phi: “Em thật sự không tính nói sự thật
cho anh sao? Cha đứa bé là ai?”
“Tôi không biết và cũng không có ý định
nói cho anh làm gì.”
Năm ấy, rốt cuộc tên khốn nào đã ức hiếp
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
cô? Chỉ nghĩ đến thôi anh cũng thấy đau
lòng.
Chủ cửa hàng đứng bên cạnh cũng không
dám đứng gần họ. Lúc này, Tư Vũ ngắng
đầu lên hướng về phía tủ hàng: “Ông chủ,
tôi muốn mua đồ.”
“Vâng, cô Đường muốn mua gì, tự nhiên
chọn.”
Tư Vũ thấy rất vui khi ông chủ vẫn còn
nhớ mặt cô. Phía sau , Mộ Phi vẫn chưa
đi, anh vẫn đứng ở đó.
Đâu đó trong suy nghĩ anh bồi hồi hồi
tưởng lại những ngày đáng nhớ của năm
năm trước.
Tư Vũ nhanh chóng lấy đồ cần mua rồi
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
thanh toán. Mộ Phi: “Ghi vào số nợ của
anh này!”
Tư Vũ giả vờ như không nghe thấy. Cô tự
lấy tiền của mình ra thanh toán. Cầm đồ
trên tay, cô lập tức rời đỉ.
Mộ Phi bỗng nhiên muốn kéo cô lại,
nhưng cô nghiêng người lướt qua. Mộ Phi
bèn thu tay về, anh không dám chạm vào
cô, sợ rằng chỉ chạm nhẹ vào cô. thôi cô
cũng sẽ quay qua nhìn anh với ánh mắt
căm phẫn.
Anh chỉ biết dõi theo bóng dáng của cô.
Tư Vũ ngồi trên xe. Tim cô như loạn nhịp.
Cô muốn trấn tĩnh mình một lát rồi mới rời
đi.
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
Đúng, bây giờ cô cũng không giận hòn gì
nữa. Cho dù năm năm trước, Đường Y Y
không cướp anh khỏi tay cô, thì lần đánh
mắt “lần đầu” ấy của mình cô cũng tự cảm
thấy mình không xứng để nhận được tình
yêu đó.
Nếu như thật sự kết hôn với anh ta nhưng
cô lại mang trong mình đứa con của
người đàn ông khác, điều đó thật đáng
xấu hồ và nực cười.
Vì vậy, cứ như bây giờ mới là kết cục tốt
đẹp nhất cho cả hai.
Đường ai nấy đi, không can thiệp gì đến
cuộc sóng của nhau.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, cuối cùng cô
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
cũng chuốc bỏ hết hận thù, trách móc,
giận dữ đã xảy ra trong năm năm qua.
Tư Vũ mau chóng đến trường đón con,
dự là tối nay sẽ tổ chức tiệc mừng tân gia.
Giờ mới là h, nên cô ngồi trên xe chờ
thêm.
Cô chờ đợi. Cô cảm thấy bên ngoài có
người đang bước đến. Đột nhiên thấy một
người đàn ông cao lớn vạm vỡ đến gần.
Là Hình Liệt Hàn.
Đáng chết, sao hắn âm dương bất tán
vậy?
Cô kéo kính xe ôtô lên vì thật sự không
muốn nói chuyện với anh.
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
Tuy nhiên, anh lại là người mở lời trước:
“Hôm nay tôi đến đón Tiểu Hi về nhà
mình. Người nhà tôi muốn gặp con.”
“Không được.”
“Không được? Người nhà tôi gặp con
không cần sự cho phép của cô. Tôi chỉ
đến nói trước cho cô một tiếng.”
Cô câm nín không nói một lời. Lẽ nào hắn
ta thật sự muốn giành con khỏi tay mình?
“Không quan tâm cô đồng ý hay không?
Chút nữa tôi sẽ đón con.” Liệt Hàn kiên
quyết.
Hôm nay tâm trạng cô thật sự không tốt:
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
“Được, chỉ lần này thôi, không có lần sau
„
đâu.
“Lần này cô nói không tính.”
Đường Tư vũ tức giận đến mức mặt mày
tái nhợt: “Nếu thế thì tôi sẽ đưa con tôi đi.”
“Cho dù cô có đưa thằng bé đến chân trời
góc bề thì tôi cũng vẫn tìm thấy được. Đợi
đến lúc tôi tìm thấy rồi, cô mà muốn được
gặp con thì tốt nhất đừng có chọc giận
tôi.” Hình Liệt Hàn lên tiếng cảnh cáo, ánh
mắt mang theo sự lạnh nhạt nhìn cô.
Mặc dù Đường Tư Vũ không hề sợ anh ta
nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến cô có chút
run rẫy.
Lúc này đúng lúc con trai cô tan học.
Chương : Nguồn gốc của đứa trẻ
Đường Tư Vũ bước xuống xe. Lúc cô
quẹt thẻ đi vào trường liền phát hiện
người đàn ông đằng sau cũng có thể đi
vào trong trường. CMN, trường này lại
mặc nhận anh ta là cha của con trai cô?