Chương : Người chủ nhà đối diện!
“Hôm nay hai mẹ con đi chơi có vui
không?” Tô Hi mở tủ lấy một bình sữa
đưa cho Đường Tư Vũ đang ngồi trên ghế
sô pha.
Đường tư Vũ cầm lấy uống một ngụm,
than thở: “Đừng nhắc nữa, tớ và tiểu Hi
chơi đang vui thì lại xuất hiện một tên vô
cùng khó ưa.”
“Khó ưa? Ai thế?” Tô Hi hiếu kỳ.
“Tên khốn nạn đó chứ còn ai vào đây
nữa.” Đường Tư Vũ không hề khách khí
đặt luôn cho anh ta cái tên này.
Tô Hi trợn trừng mắt: “Tên Hình Liệt Hàn
đó cũng đi à? Hai người đã hẹn trước
hả?”
Chương : Người chủ nhà đối diện!
“Ai hẹn với anh ta làm gì, anh ta cho
người theo dõi bọn tớ, sau đó liền tự mình
chạy đến đấy, phiền chết đi được.” Vẻ mặt
Đường Tư Vũ vô cùng ghét bỏ, nghĩ đến
người đàn ông năm trước, khẩu khí
đáng ghét ấy, cộng thêm cái dáng vẻ cao
cao tại thượng ấy khiến cô vô cùng căm
ghét.
Tô Hi cười phì: “Thế mới thấy hai người
rất có duyên à nha.”
“Ai thèm có duyên với anh tal Tốt nhất là
anh ta nên biến mắt khỏi tầm mắt của tớ
và tiểu Hi, như vậy thì tớ mới vui được!”
Đường Tư Vũ tức đến mức hút sữa rồn
rột.
Tô Hi ngồi xuống bên cạnh cô, khoanh
Chương : Người chủ nhà đối diện!
tròn hai chân, mái tóc xoăn màu hạt dẻ rũ
xuống ngực, trông vừa lười biếng vừa
quyến rũ: “Haizz! Tư Vũ, cậu thực sự
không biết Hình Liệt Hàn hắp dẫn như thế
nào à? Trong những nữ minh tỉnh mà tớ
quen, ai cũng như một con sói bị bỏ đói
năm ý, hận không thể lập tức vồ vào
trèo lên người anh ta.”
Đường Tư Vũ nghe xong toàn thân da gà
da vịt đều nổi hết lên, quay sang nhìn cô
bạn thân ngồi bên cạnh: “Đừng nói cậu
cũng thế nhái”
Tô Hi xém chút nữa là phụt sữa từ trong
miệng ra, trừng mắt nhìn cô: “Điên à! Làm
sao tớ có hứng thú với anh ta được, tớ
không thích loại đàn ông lạnh lùng vô tình
như anh ta đâu. Tớ thích những chàng
trai ấm áp, mẫu đàn ông của gia đình cơ!
Chương : Người chủ nhà đối diện!
Chứ loại đàn ông như anh ta, có cho tớ
cũng không thèm! Hơn nữa, anh ta giờ là
cha của tiểu Hi, còn là người đàn ông
trước kia của cậu, sao tớ dám?”
“Đó là sự cố ngoài ý muốn, được chưa?
Ai muốn làm “chuyện ấy” với anh ta.”
“Tiểu Hi cũng đã được sinh ra rồi mà cậu
vẫn còn kêu không làm “chuyện ấy” nữa
à?” Tô Hi cảm thấy nực cười.
“Cậu thôi đi, cậu còn nói nữa tớ nghỉ chơi
với cậu luôn đấy.”
“Được rồi… được rồi! Tớ không nói nữa
được chưa? Nói chung, tớ chỉ muốn nói
với cậu là bố của Tiểu Hi bây giờ thật sự
rất được sự săn đón của nhiều cô gái
khác.”
Chương : Người chủ nhà đối diện!
“Liên quan gì đến tớ? Cái cách sống vô tư
loạn lạc như anh ta bây giờ tớ thấy ghê
„
tởm.
Tô Hi chớp chớp mắt: “Haizz. Anh ta đâu
có dơ bản gì, cũng không có tin đồn thất
thiệt. Hơn nữa, có thể nói đây là người
đàn ông hoàn hảo nhất còn tồn tại trên
Trái Đất này đáy.”
Tư Vũ hình như không hề muốn nghe
những lời nói ấy: “Cậu bớt tâng bốc anh ta
lên trước mặt tớ như vậy. Cậu cũng chẳng
ở bên cạnh anh ta sao cậu biết anh ta
không dơ bẩn? Không chừng mỗi ngày
thay một cô ý chứ!”
“Cậu nói vậy cũng có lý, với thân phận
Chương : Người chủ nhà đối diện!
như anh ta thì chơi bời qua lại với nhiều
cô gái chúng ta cũng không thể thấy
được. Hơn nữa, một khi có tin đồn gì thì
cũng sẽ bị dập tắt ngay thôi. Nào có nhà
báo nào dám trêu chọc anh ta chứ?”
“Đúng. Anh ta là tên dơ bản nhất rồi, sau
này tớ không nên để anh ta tiếp cận tiểu
Hi. Nhỡ đâu gây ra vấn đề gì thì thật thê
thảm.” Tư Vũ chỉ cần nghĩ đến thôi, cô
cũng nỗi gai ốc rồi.
Tô Hi gật đầu tán thành: “Cậu nói cũng
đúng. Cần thận hơn một chút cũng tốt.”
Sáng sớm lại đến, một ngày mới tốt lành
lại bắt đầu, Tô Hi hôm nay có rất nhiều
thời gian rảnh bởi vì cô bị một người đồng
nghiệp giành show của cô trước, vì thế cô
đã ở nhà chuẩn bị trang điểm để đưa hai
Chương : Người chủ nhà đối diện!
mẹ con Tiểu Hi đi chơi. Buổi sáng họ đi
khu vui chơi, buổi chiều dạo phó.
Ngày hôm nay, Hình Liệt Hàn không xuất
hiện, Tư Vũ vô cùng hài lòng vì điều đó.
Tốt nhất sau này đừng gặp lại tên khốn ấy
nửa.
Ngày mới đầu tuần vừa bắt đầu, sau khi
đưa con tới trường, Tư Vũ quay trở về
ngôi nhà mới để chuẩn bị cho buổi luyện
nhạc. Âm thanh sửa chữa bên nhà đối
diện cũng đã nhỏ dần đi. Xem ra tường đã
thông rồi, có lẽ đang sửa trong phòng. Có
điều, tầm trưa đi ra ngoài cô phát hiện
toàn bộ đồ gia dụng trong căn nhà này
đều rất sang trọng, đắt đỏ, cả đồ tập gym.
Xem ra chủ nhân căn nhà này rất giàu.
Chương : Người chủ nhà đối diện!
Không biết là nam hay nữ, nhưng cô hy
vọng sẽ là một cô gái, bởi vì như vậy cô
sẽ sống ở đó thoải mái và yên tâm hơn.
Mấy ngày sau, ngày ngày cô đưa con đi
học rồi về nhà luyện tập. Chớp mắt một
tuần đã trôi đi và đặc biệt Hình Liệt Hàn
cũng không hề xuất hiện.
Căn hộ đối diện sửa cũng nhanh thật. Có
một lần thấy cửa mở, cô liền tò mò ngó
vào. Quả là một căn hộ sang trọng như
khách sạn sao. Vì nói liền ba căn hộ nên
có thể nói toàn cảnh của nó là độ, độ
cao cũng vô cùng họp lí.
Ai lại sở hữu căn nhà này cơ chứ? Lễ nào
là một đại gia tài phiệt? Bởi vì ở nơi này
chỉ có thể là phụ huynh tiện đưa con đi
Chương : Người chủ nhà đối diện!
học thôi.
Người đàn ông này mua ba căn hộ liền
nhau, lại còn sửa soạn sang trọng như
vậy. Chứng tỏ anh ta có rất nhiều tiền.
“Chú ơi, cho hỏi chủ căn nhà này là nam
hay nữ vậy ạ?” Tư Vũ tò mò hỏi thăm.
“Chúng tôi cũng không rõ, họ cũng chưa
một lần qua đây!”
“Sao cơ? Chủ căn hộ này chưa đến xem
qua lần nào?”
“Đúng vậy! Chúng tôi chỉ tiến hành sửa
chữa theo yêu cầu của người ta. Chúng
tôi là công ty sửa chữa quy mô lớn, nên
chưa đến một tuần là gần như đã sửa
xong hết rồi, ngày mai là có thể kết thúc
Chương : Người chủ nhà đối diện!
công việc rồi.”
“Nhanh thế á! Hiệu suất công việc của mọi
người cao thật!”
“Cũng không hẳn là hiệu suất của chúng
tôi cao, mà cũng do khách hàng yêu cầu
chúng tôi phải sửa chữa xong trong thời
gian sớm nhất, có vẻ như họ rất sốt ruột
muốn chuyển vào đây! Nhìn là biết chủ
nhà là người giàu có, đồ dùng trong nhà
đều là hàng hiệu cả, nguyên việc sửa
chữa đã tốn không ít tiền rồi!”
“Vâng!” Đường Tư Vũ cười cười, điều này
chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao!
“Nói như vậy có nghĩa là các anh sắp làm
xong rồi, sẽ không gây ồn nữa đúng
không! Bởi vì tôi định chuyển đến đây ở.”
Chương : Người chủ nhà đối diện!
“Cô yên tâm, chúng tôi không gây ồn nữa
„
đâu.
Nghe được câu nói này, đương nhiên cô
rất vui, như vậy có nghĩa là cô có thể lập
tức dẫn con trai chuyển đến đây ở, vì cô
cũng cần phải luyện đàn, tháng sau là cô
phải biểu diễn rồi.
Cô quyết định tối ngày mai sẽ thiết đãi Tô
Hi và con trai một bữa cơm hoành tráng,
rồi chuyên đến ở luôn!
Lúc Đường Tư Vũ đi xuống dưới tầng, bố
cô gọi điện thoại tới. Ông cũng quan tâm
đến việc lúc nào thì cô sẽ chuyển đến nhà
mới ở. Đường Tư Vũ nói với ông là ngày
mai cô sẽ chuyển vào ở luôn.
Chương : Người chủ nhà đối diện!
“Tư Vũ, ngày kia là lễ đính hôn của Y Y và
Mộ Phi, nếu con không muốn đến tham
dự thì không đến cũng được!” Đường
Hùng nói với cô.
“DạI Vậy con không đi đâu.” Đường Tư
Vũ quyết định không đi.
“Tư Vũ, nghĩ thông ra một chút, một người
tốt như con sau này chắc chắn sẽ tìm
được và sống hạnh phúc bên người ấy
của mình.” Cha cô an ủi.
“Cha, cha không cần lo lắng cho con đâu,
ít nhất thì hiện tại con chưa suy nghĩ đến
việc này, con chỉ muốn muốn ở bên chăm
sóc tiểu Hi thôi.”
Chương : Người chủ nhà đối diện!
“Vậy cũng tốt, con vẫn còn trẻ, cứ chăm
sóc tốt cho tiểu Hi trước đãi”
“Vâng, vậy con tắt máy nhé, giờ con phải
đi mua chút đồ, lúc nào rảnh cha qua đây
chơi nhé.”
“Được! Máy ngày nữa cha sẽ sắp xếp thời
gian qua bên đó.” Cha cô đồng ý.
Đường Tư Vũ định đi mua vài quyên khúc
phổ mang về, cô liền nhớ ra cửa tiệm cô
thường lui tới ngày xưa, những món đồ ở
đấy chất lượng đều rất tốt, nên dù đường
có hơi xa nhưng cô vẫn quyết định đi đến
đó.
(‘Khúc phổ: sách tập hợp các làn điệu để
người soạn nhạc tham khảo)
Chương : Người chủ nhà đối diện!
Sau khi đỗ xe ở gần đó, Đường Tư Vũ
liền đi đến cửa hàng piano này. Đây là
một của hàng lớn nằm ở tầng yên tĩnh,
bày trí nhiều cây đàn piano và các nhạc
cụ quý giá khác. Ngay khi vừa mới bước
vào, cô liền nghe thấy tiếng đàn piano
vang lên, tim cô như bị kéo phựt một cái.
Người đang đánh đàn quả thực là một
người có trình độ, tiết tấu vô cùng hay,
hơn nữa lại có cái gì đó hơi bi thương.
Nhưng quan trọng nhất đó chính là đây là
bản nhạc mà trước kia cô thích nhất, chỉ
có điều cô không hay đánh vì nó dấy lên
quá nhiều ký ức.
Khoảnh khắc ấy, khi cô bước vào, nghe
thấy bản đàn này, cô nhận ra rằng những
Chương : Người chủ nhà đối diện!
ký ức trước mà cô nghĩ là cô đã quên
được hết lại vẫn luôn hiện hữu trong lòng
cô.
Trái tim cô như bị bao phủ bởi một lớp bi
thương, cô cắn cắn môi. Ở đây cũng
không có ai đến chào cô, cảm giác như
được quay trở lại ngày xưa, qua trở lại
khoảnh khắc cô và Mộ Phi ngồi trước đàn,
cùng nhau đánh bản đàn này. Cánh tay
của anh ta rất dài, đủ để ôm lấy vai cô, mà
cô thì lại hạnh phúc dựa vào lòng anh ta,
ngắm nhìn hai bàn tay thon dài nhảy múa
trên từng phím đàn, lắng nghe anh cất
giọng hát một cách nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy mình hạnh phúc như một
nàng công chúa, ngồi ngân nga nhịp điệu
và nhìn anh một cách trìu mến.
Chương : Người chủ nhà đối diện!
Hốc mắt của cô có chút ươn ướt, nước
mắt trực trào ra. Khoảnh khắc này, cô đột
nhiên muốn biết ai là người đang chơi đàn
trong căn phòng ấy. Tại sao lại lựa chọn
đàn bản nhạc này?
Tư Vũ chầm chậm bước vào căn phòng,
cô chỉ thấy hai tắm rèm cửa sổ màu gắm.
Ánh nắng ban chiều chiếu rọi, một người
đàn ông khoác trên mình bộ vest xanh
thẫm đang ngồi trước cây đàn piano, tập
trung nghiêm túc bám từng phím đàn.
Tư Vũ nhìn vào bóng lưng ấy, cô đột
nhiên run sợ lùi bước, không may va phải
cánh cửa phòng, điều đó đã ảnh hưởng
tới sự tập trung đánh đàn của anh.
Anh giật mình quay lại.
Chương : Người chủ nhà đối diện!
Ánh mắt họ quay qua nhìn nhau da diết,
xung quanh họ phảng phát một chút tình
yêu ùa về.
Người đang đánh đàn đó là Mộ Phi.
Tư Vũ lúc này chỉ muốn trốn thoát khỏi
căn phòng đó. Xa cách đã năm năm, chỉ
là lần trước xe hai người họ đụng độ tại
vườn nhà Đường Gia nên họ mới gặp lại
nhau.
Hôm nay, anh đột nhiên đàn lại ca khúc
mà cô đã từng rất yêu thích.