Hàn Dương đưa cô vào một gian phòng nghỉ, Đường Tư Vũ đi vào không nhìn thấy hài tử, cô quay người lại hỏi Hàn Dương: “Con
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Sắc mặt Đường Tư Vũ kém đi vài phần,
nhưng đang ở trước mặt con trai nên cô
không nói gì, dắt con trai đi ra cửa. Ở
đằng sau, Hình Liệt Hàn cũng đi theo.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi và
một chiếc quần tối màu, khuôn mặt anh
tuấn đã thu hút không ít ánh nhìn từ các
nữ phụ huynh trẻ tuổi. Còn có một vài
người không biết còn ghen tị và ngưỡng
mộ Đường Tư Vũ.
œ
Dường như trong mắt họ, người đàn ông
này và Đường Tư Vũ chính là một cặp vợ
chồng.
Đường Tư Vũ như cảm nhận được tâm tư
và ánh mắt của mấy người này, sắc mặt
cô trở nên lạnh lùng, không buồn giải
thích.
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Cậu nhóc đi bên cạnh cô không ngừng
quay đầu lại với cha cậu mà cười, cậu cứ
nghĩ rằng cha cậu đi xe đến đây đón cậu,
nhưng đến lúc cậu cùng mẹ đi trên đường
về nhà liền phát hiện cha cậu cứ mãi đi
theo sau, liền tò mò hỏi: “Daddy, daddy về
nhà cùng hai mẹ con con ạ?”
Hình Liệt Hàn cười nhẹ: “Lát nữa con sẽ
biết.”
Cậu nhóc bị dáng vẻ thần bí của cha cậu
làm cho tò mò. Lúc đi vào thang máy,
Đường Tư Vũ dắt tay cậu nhóc, đứng bên
cạnh cậu là một người đàn ông cao to.
Lúc này một gia đình khác đi đón con
cũng vội bước vào, tay dắt con gái cười
với Đường Tư Vũ: “Hóa ra hai người là
cha mẹ của bạn nhỏ Đường Dĩ Hi à! Cả
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
gia đình trông hạnh phúc quá!”
Cả gia đình, từ này khiến mặt Đường
Tư Vũ hơi đỏ lên, cô định lên tiếng giải
thích, nhưng con cô ta lại học cùng lớp
với con trai cô, cô không muốn con trai ở
trường bị người khác dị nghị, đành cười
gượng đáp trả.
Nhưng người phụ nữ này có vẻ cởi mở,
cô ta ngắng đầu nhìn người đàn ông cao
lớn rồi quay qua Đường Tư vũ cười một
cách ngưỡng mộ: “Chồng cô đẹp trai thật
đấy!”
Chồng?
Lúc này nụ cười của Đường Tư Vũ cứng
đờ, cười trông như khóc vậy, vô cùng khó
coi.
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Mà Hình Liệt Hàn lúc này đang khẽ nhếch
đôi môi mỏng, không hề có ý định giải
thích.
Cậu nhóc lập tức gật đầu: “Đúng thế ạ!
Daddy và mami của con rất yêu thương
conl”
“Đường Dĩ Hi, hôm nay mẹ đã làm đùi gà
om cô ca, nhưng răng con có vẻ không
tốt, thôi con đừng ăn nữa nhé.” Đường Tư
Vũ chỉ có thể dùng đồ ăn để uy hiếp con
trai.
Đường Di Hi liền ôm chặt chân của mẹ
cậu: “Mami, con có bị sâu răng đâu, mẹ
nhìn mà xem, cái gì con cũng đều ăn
được.”
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Nói xong còn nhe ra hàm răng trắng tinh
đều tăm tắp: “Mami nhìn này, con không bị
sâu răng đâu!”
Đường Tư Vũ nhịn cười, tiếp tục nói: “Ăn
nhiều đồ ngọt không tốt đâu! Tốt nhất là
con không nên ăn.”
Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn
mẹ cậu một cách đáng thương, món đùi
gà om cô ca mẹ cậu làm là món mà cậu
thích ăn nhất.
Hình Liệt Hàn đứng bên cạnh nhìn cậu
nhóc đáng thương, lẽ nào từ nhỏ đến lớn
cậu nhóc đều bị người phụ nữ này đe dọa
dụ dỗ mà lớn sao? Thế này thì làm sao
khiến con cái sau này có tiền đồ được?
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Anh nhăn mày.
Lúc này, người phụ nữ kia đã đến tầng
nhà họ, trước khi ra cô ta còn quay đầu lại
nói với gia đình ba người: “Tôi đi trước
đây, chào mọi người.”
Người phụ nữ vừa dắt con đi, Hình Liệt
Hàn liền cúi xuống dắt tay con trai nói:
“Tối nay đến nhà daddy ăn cơm.”
“Daddy, chúng ta lại đến nhà ông bà nội
ai
“Không phải, đến nhà của daddy.”
“Nhà của daddy ở đâu ạ?” Cậu nhóc tò
mò.
Thang máy “Ting!” một tiếng rồi mở ra,
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Đường Tư Vũ liền dắt tay cậu nhóc: “Tiểu
Hi, đi thôi, mami quyết định sẽ cho con ăn
hai chiếc, chỉ cần con chịu khó đánh răng
vào sáng và tối là được.”
“Dạ! Vâng ạ. Cảm ơn mami, con muốn ăn
đùi gà.” Cậu nhóc vô cùng thích thú.
Cậu nhóc ngoảnh đầu lại nhìn daddy đang
đi cùng, liền nói với mami: “Mami, con có
thể chia cho daddy hai cái được không
Qua
Cậu nghĩ rằng daddy đến nhà cậu ăn cơm
tôi.
Đường Tư Vũ đang mở cửa thì Hình Liệt
Hàn ở bên cạnh gọi cậu nhóc, đồng thời
cánh tay thon dài ấn vân tay: “Tiểu Hi, đây
là nhà của daddy.”
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Đường Dĩ Hi trừng to mắt, nhỏ hai cánh
của mở ra, một bên là nhà của mami, một
bên là nhà của daddy, cậu vừa ngạc nhiên
vừa mừng rỡ.
“Daddy, hóa ra đây là nhà của daddy ạI
Vậy thì tốt quá, sau này ngày nào con
cũng có thể sang chơi với daddy rồi.”
“Có muốn vào nhà daddy tham quan một
chút không?” Hình Liệt Hàn hỏi.
“Có ạt” Cậu nhóc liền rời khỏi tay của
Đường Tư Vũ, muốn đi sang bên đó xem
một chút. Đường Tư Vũ lập tức lên tiếng:
“Tiểu Hi, mau về nhà ăn đùi gà nào.”
“Nhưng…”
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
“Không có nhưng nhị gì hết, mau đi về
„
nào.
Đường Dĩ Hi thực sự muốn qua tham
quan nhà của cha cậu, chỉ là xem một
chút thôi, nhưng có vẻ mami cậu đã tức
giận thật rồi!
“Tiểu Hi, con cứ vào trước đi.” Nét mặt
Hình Liệt Hàn có chút trầm xuống, sau đó
lúc Đường Tư Vũ định đi vào nhà, anh
không hề khách sáo mà nắm chặt tay cô,
chặn cô ở trước cửa. Vài giây sau, thân
hình nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô bị
người đàn ông này áp vào tường.
“Không được ngăn cản hai cha con tôi
trau dồi tình cảm.” Giọng nói lạnh lùng,
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
âm trầm rơi xuống đỉnh đầu cô.
Người đàn ông này quá cao to, để người
phụ nữ này nhìn thấy được ánh mắt của
anh, anh phải cúi người xuống, khuôn mặt
anh tuần liền tiền sát gương mặt cô.
Đường Tư Vũ trừng to mắt, khuôn mặt
tuần mỹ cùng ánh mắt lạnh lùng của anh
ta được thu gọn vào tầm mắt cô.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần,
hơi thỏ của anh phả thẳng vào gương mặt
cô khiến mặt cô trở nên đỏ ửng và nóng
bừng.
“Tên khốn nạn, buông tôi ra.” Đường Tư
Vũ vùng vẫy, cô vô cùng kinh tởm cái
khoảng cách gần như thế này.
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Hàng lông mày dài của Hình Liệt Hàn nhíu
chặt: “Cô nghe cho rõ đây, thằng bé có
quyền lựa chọn xem mình sẽ ở với ai, cô
không được tiêm nhiễm gì vào đầu nó,
nếu không…”
“Không thì sao?” Đường Tư Vũ ngẳắng
mặt lên, không hề cam chịu nhìn anh ta.
Đôi môi đỏ hồng khẽ giật giật, làn da trắng
mịn màng thoang thoảng mùi hương. Ánh
mắt Hình Liệt Hàn trầm xuống một chút,
sau đó mạnh mẽ mút lấy đôi môi cô.
Đường Tư Vũ trợn to đôi mắt, tim của cô
đang trở nên loạn nhịp. Mà người đàn ông
đang hôn cô lại mang ánh mắt lạnh lẽo,
khinh thường cô.
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Cuối cùng thì anh ta cũng chịu buông cô
ra. Theo bản năng cô giơ tay lên định tát
vào mặt anh ta, nhưng anh ta đã nhanh
nhẹn bắt được tay cô. Cô liền đổi sang tay
khác nhưng cũng vẫn bị anh khóa chặt,
trực tiếp khóa tay cô lên đỉnh đầu, tạo ra
một tư thê vô cùng mờ ám.
“Hình Liệt Hàn, anh thử động vào người
tôi thử xem…” Đường tư Vũ yếu đuối
phản kháng. Người đàn ông này lại dám
tiếp tục ức hiếp cô, chẳng lẽ đêm năm
trước anh ta vẫn chưa thỏa mãn sao?
Thật là một tên biến thái.
Hình Liệt Hàn nhếch môi, cơ thể cao lớn
lùi lại vài bước rồi cúi xuống. Lúc này, cô
kinh hoàng đến mức hô hấp cũng khó
khăn, thở hồn hễn: “Anh, anh định làm cái
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
gì?”
Hình Liệt Hàn biết đây là cách tốt nhất để
uy hiếp cô, anh cau mày: “Nếu cô dám
không đề cho tôi gặp con trai, tôi sẽ không
khách khí mà thực hiện lại hành vi của
năm trước đâu.”
“Anh dám…”
Cô vừa dút lời, anh ta liền cúi xuống, trực
tiếp khóa chặt môi cô thêm lần nữa.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn trước kia rất
nhiều.
Tư Vũ bỗng chốc chóng mặt, choáng
váng.
Anh số sàng buông cô ra, tiếp tục nhìn
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
chằm chằm vào cô.
“Cô coi, tôi dám đấy!” Hình Liệt Hàn nói
được làm được.
Mặt Tư Vũ đỏ hẳn lên.
Trong phòng, Tiểu Hi kéo chiếc ghế nhỏ
qua coi daddy và mami đang làm gì. Tiếc
là họ đứng ở vị trí rất khó nhìn nên cậu bé
không thể thấy được gì.
Lúc này, Tư Vũ đầy cửa ra, thấy con đang
đứng sau cánh cửa, cô giật mình.
“Tiểu Hi, con đang làm gì thế?”
“Mami, mami với daddy đang nói chuyện
gì vậy? Sao không cho con thấy?”
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Mặt cô lúc này vẫn đỏ nên sau khi nghe
câu hỏi của con, cô lập tức chạy xuống
bếp. “Không có gì hết.”
“Vậy chút nữa con có thể qua nhà daddy
chơi được không?”
Tư Vũ hận người đàn ông này đến thấu
xương, thế nhưng dù gì thì đây cũng là
con của anh. Anh ta nói cũng đúng, cô
càng cản trở con, con sẽ càng dễ hình
thành những tư tưởng không lành mạnh.
Cô nên tin rằng, cho dù con có tiếp xúc
với người khác thì người mà con yêu nhất
vẫn sẽ mãi là bản thân con thôi.
“Được! Ăn chân gà xong rồi đi.” Trong nhà
bếp, cô cố gắng lau đi vết son trên môi, cô
không muốn lưu giữ bắt cứ dấu vét gì của
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
anh ta.
Cậu nhóc cầm ba chiếc chân gà ngồi ăn
trên ghế. Cậu ăn rất nhanh vì cậu rất
muốn qua nhà daddy. Ăn xong, cậu nhanh
chóng chạy đi rửa tay rồi xin phép mami:
“Mami, con qua nhà daddy đây ạ.”
Tư Vũ đương nhiên không yên tâm rồi.
Hơn nữa, hành lang lại còn tối, không an
toàn, cô chạy đến kéo cánh cửa xem con
bắm chuông.
Hình Liệt Hàn vui mừng chào đón con.
Tư Vũ nhắc con từ xa: “Nửa tiếng thôi con
nhé. Chơi xong thì về ăn cơm.”
“Ohhh, vâng ạI”
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
Lúc này cô mới yên tâm đóng cửa lại.
Nghĩ lại cảnh vừa đến hành lang bị hắn lợi
dụng cô vẫn thấy tức.
Tiểu Hi xem nhà daddy một lượt, cậu chỉ
biết “Woaaa”. Nhà của Daddy thật to và
đẹp, đã vậy lại còn rộng rãi thoáng mát.
Toàn bộ nội thất trong nhà đều được bố trí
dựa theo sở thích của anh. Căn nhà rộng
gần m, không có tường ngăn, nền
nhà sạch đẹp. Quay qua là chiếc giường
ngủ, bên cạnh giường là dụng cụ tập gym,
tủ sách. Sau đó là phòng khách, phòng
ăn, nhà bếp, buồng tắm… Tất cả đều
sang trọng và đắt đỏ.
“Daddy, nhà daddy to quái”
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
“Con thích không? Sau này con có thể
qua đây ngủ mỗi tối.” Đây là mục đích, hy
vọng lớn nhát của anh.
“Ohh, con nhất định sẽ qua ngủ với
daddy.” Cậu nhóc rất muốn tiếp xúc thêm
với daddy.
“Daddy, xíu nữa daddy qua ăn cơm cùng
con chứ?”
Liệt Hàn suy nghĩ đắn đo về việc sau này
cơm cháo ra sao bởi lẽ anh không biết
nấu ăn. Quả là phức tạp. Anh không thích
người khác vào nhà mình, vì vậy anh nhất
định phải thương lượng với người phụ nữ
kia. Sau này bữa tối anh có thể qua đó
cùng ăn với con. Đương nhiên hàng tháng
anh vẫn sẽ trả tiền đầy đủ.
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
“Daddy, sau này daddy không phải lo nấu
cơm rồi. Daddy có thể qua nhà con ăn.
Mami nấu ngon lắm.”
“Được.” Liệt Hàn thấy ý kiến của con cũng
không tồi. Bây giờ anh phải lập tức gọi
điện cho cô.
Tư Vũ đang bận bịu nấu cơm. Nghe thấy
chuông điện thoại, cô liền cau mày. Lẽ
nào Tô Hi vẫn chưa đi? Cô sẽ qua đây ăn
tối?
Nhưng khi cầm điện thoại lên kiểm tra,
mặt cô biến sắc. Hóa ra là anh ta gọi đến,
cô nghĩ có thể là con bấm nên lập tức
nghe.
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
“Alo.”
“Nấu nhiều món một chút, tý tôi qua ăn với
cơn.
“Mơ đi.”
Quay lại bếp, cô suýt chút nữa cắt vào tay.
Người đàn ông này thật là không có chút
liêm sỉ gì. Lại còn dám qua đây ăn cơm.
Không có cửa đâu.
Tư Vũ tiếp tục nấu. Buổi tối cô thường
nấu hai món vừa đủ để bổ sung dinh
dưỡng cho con. Thế nhưng cô tuyệt đối
không cho phép người đàn ông này qua
đây dùng bữa.
Nủa tiếng trôi qua. Cô nghe tiếng chuông
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
reo lên, cô bèn ra mở cửa. Thấy đứng
trước cửa là cả con và Liệt Hàn.
“Anh… Anh không được vào.”
“Mami, daddy đáng thương lắm. Không ai
nấu ăn cho daddy cả mà daddy cũng
đang đói nữa. Cầu xin mami đó. Mami cho
daddy vào ăn với con đi!”
“Daddy con có rất nhiều tiền. Sẽ không
chết vì đói đâu.”
Dù trong lòng rất khó chịu nhưng vì muốn
được bên con nhiều hơn anh phải nhún
nhường trước cô rất nhiều.
“Cô yên tâm, tôi sẽ trả tiền cho cô hàng
tháng. Cô muốn bao nhiêu cũng được.”
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
“Bao nhiêu thì tôi cũng không muốn anh
vào nhà tôi ăn cơm. Tôi chỉ cần con thôi.”
“Chỉ bữa tối thôi.”
“Không được. Tôi sẽ không nấu thêm
phần của anh đâu.”
“Mami, con xin mami đó. Mami đừng tuyệt
tình như thế được không. Mami chỉ cần
nấu thêm một chút thôi mà.”
Tư Vũ như cạn lời với cậu con trai bé nhỏ
của mình. Chẳng nhẽ con không biết anh
ta giàu đến mức không ai đọ nổi sao? Lẽế
nào đến bữa cơm cũng không có ăn?
Liệt Hàn ôm chằm con chạy vào nhà. Trên
bàn lúc này là ba món ăn đã được bày
Chương : Không còn chút liêm sỉ nào.
sẵn. Anh kéo ghế rồi hai cha con ngồi
xuống.
“Này… Anh…” Thấy anh cầm đôi đũa cô
dùng để nấu ăn gắp thức ăn vào miệng,
cô vội vã: “Không được ăn. Đôi đũa ấy tôi
ga…
Nhưng anh đã ăn rồi.
trai tôi đâu? Anh đưa tôi tới đây làm gì? Tôi muốn gặp con trai tôi.”
“Thật xin lỗi.. Xin ở đây chờ một chút..” Hàn Dương có chút không thể chịu được lửa giận của cô.
“Tôi không muốn, tôi muốn nhìn thấy con trai tôi.. ngay bây giờ.” Đường Tư Vũ trút giận lên người anh ta.
Hàn Dương nhăn mặt, anh quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên vẻ mặt giãn ra, rốt cục, ông chủ cũng tới.
Nhìn theo ánh mắt của Hàn Dương, Đường Tư Vũ xoay người nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ thấy một bóng người một tay đút túi bước vào. Thân hình cao lớn mang theo khí thế áp chế mạnh mẽ, phòng nghỉ này tuy rộng lớn nhưng lại bị người đàn ông này làm cho ngột ngạt. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, Đường Tư Vũ chỉ cảm thấy khó thở, trời ạ!
Tại sao người đàn ông này lại giống con trai mình đến vậy?
Cô đã nhìn con trai mình từ lúc nhỏ đến lớn, đối với đường nét trên khuôn mặt của con trai mình cô rất rõ, nhưng giờ phút này, nhìn người đàn ông lạnh lùng bước vào này, cô thực sự bị sốc.
Người đàn ông này tự nhận là cha của con trai mình. Hắn ta có nghĩ hắn ta trông như thế không?
Bất chấp sự nghiêm nghị của hắn, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước vào, và hỏi trực tiếp: “Anh bắt cóc con trai tôi? Con trai tôi đâu? Trả con trai lại cho tôi.”
Mắt của Hình Liệt Hàn, lạnh như ánh sáng của địa ngục, cay cú nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn và mảnh khảnh phía trước, như thể đang cố gắng nhìn xuyên qua cô.
Đường Tư Vũ ở dưới ánh mắt của hắn, tuy rằng một tia tức giận không suy giảm, nhưng trong lòng vẫn có chút run rẩy.
“Nói, tại sao cô lại cướp con của tôi?” Giọng người đàn ông lạnh lùng hỏi.
Lời nói của hắn khiến đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng vài giây, cái gì? Cướp? Ai nói con trai cô là con của hắn ta?
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, con trai tôi thuộc về tôi, có liên quan gì đến anh? Trả con trai tôi đây, hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát.” Đường Tư Vũ nghĩ người này thật nực cười cướp con của hắn sao?
Hình Liệt Hàn lấy trong túi ra bảng báo cáo giám định mà muội muội hắn đưa, lạnh lùng đưa tới trước mặt Đường Tư Vũ: “Đây là kết quả khám nghiệm DNA của tôi và con trai, cô mở to hai mắt nhìn xem, đứa nhỏ này có liên quan đến tôi không?”
Trái tim Đường Tư Vũ run lên, mặc dù không muốn đọc bản báo cáo này nhưng cô vẫn đưa tay cầm lấy, tò mò không biết đây là bản báo cáo gì cho đến khi đọc xuống dưới. Nhìn thấy dòng chữ chứng thực là quan hệ cha con, trái tim cô lạnh dần đi.
Ngay sau đó, cô nghĩ về cái đêm biến cô thành quỷ dữ, và nghĩ kỹ về giọng nói của người đàn ông này.
Nó dường như có cùng hơi thở với giọng nam lạnh lùng và ghê tởm đêm đó, hơi thở của một tên khốn.
Chết tiệt, đêm đó là hắn? Nắm đấm của Đường Tư Vũ lập tức siết chặt, gần như véo vào da thịt.
Cô nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt, từng bước một đi đến trước mặt hắn.
Hình Liệt Hàn híp mắt, lúc Đường Tư Vũ nhanh chóng giơ tay muốn tát hắn một cái, hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp ở giữa không trung nắm cổ tay của cô, lực đạo cực nặng, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô: “Dám đánh tôi, cô lấy lá gan ở đâu?”
Đường Tư Vũ đối với năm năm trước đã rất tức giận và ủy khuất, giờ phút này, tức giận làm mặt cô đỏ lên: “Năm năm trước, là anh, đêm hôm đó là anh..”