Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

chương 465

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Quyết Định Của Ôn Lương Diệu

Phòng trà chiều, Tưởng Lam cùng Ôn phu nhân Diệp Nhã Quân uống cùng nhau một buổi trà chiều, lúc này Ôn Lương Diệu bởi vì có việc bận vẫn chưa đến.

Tới tận khi hai người đã uống được nửa tiếng đồng hồ, bóng hình Ôn Lương Diệu mới xuất hiện trong phòng khách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hợp với quần tây đen, đơn giản lại nhẹ nhàng thanh thoát, soái khí vô cùng, ánh mắt Tưởng Lam đưa tới, cũng thấu hiều vì sao con gái bà lại thích anh.

Ôn Lương Diệu có thể nói là đứa trẻ bà đã trông thấy từ bé đến lớn, khi còn bé anh khôn khéo, lớn lên thành tích ưu tú, vẫn là niềm tự hào trong mắt cha mẹ anh, tính cách dịu dàng như ngọc, là kiểu con trai khiến các bạn nữ yêu thích.

“Mẹ, dì Tưởng.” Ôn Lương Diệu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Diệp Nhã Quân đầy một cốc trà tới trước mặt anh: “Uống nước đi! Có phải tối qua con lại bận viết kịch bản đến khuya không? Thằng nhỏ này, không cho con thức đêm nữa.”

“Con biết ạ.” Ôn Lương Diệu mím môi cười, như một đứa bé ngoan.

“À! Nhã Quân, không phải bà mới nói có chuyện gì phải không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Lương Diệu một lúc.”

Tưởng Lam hỏi Ôn phu nhân.

Ôn phu nhân lập tức ra vẻ đã hiểu, Tưởng Lam có chuyện riêng muốn nói với con trai mình, bà cười nói: “Phải rồi, tôi mới có cuộc hẹn, vừa hay phải tới đó, Lương Diệu, con ở lại nói chuyện với dì, mẹ đi trước.”

“Dạ! Mẹ, đi cần thận.” Ôn Lương Diệu đứng dậy đưa mẹ ra tận cửa quán trà mới trở lại.

Ôn Lương Diệu mặc dù không đoán được Tưởng Lam tìm mình có chuyện gì, nhưng anh chắc chắn chuyện này có liên quan đến Hình Nhất Nặc.

“Dì Tưởng, có chuyện gì dì cứ nói thẳng đi ạ!” Ôn Lương Diệu mỉm cười nói, anh hơi kinh ngạc nhìn, dường như dì Tưởng còn có chút căng thẳng.

Nói thật, Tưởng Lam không giỏi những chuyện thế này. Bà trầm tư một lúc rồi nói: “Lương Diệu, mấy tháng này, dì vô cùng cảm ơn cháu đã kèm cặp Nhất Nặc, bởi vì có cháu nên cuộc thi này nó mới tiến bộ lên nhiều.”

“Đó cũng là vì Nhất Nặc nghiêm túc học tập, cháu chỉ trợ giúp một chút thôi.” Ôn Lương Diệu không dám giành công.

“Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là công sức của cháu, Nhất Nặc mới có thành tích như hiện nay, một thời gian nữa con bé phải xuất ngoại, cả nhà dì sẽ di cư ra nước ngoài, sau này gặp nhau cũng không dễ dàng.”

“Dì Tưởng, dì định nhờ cháu tiếp tục dạy kèm cho Nhất Nặc?” Ôn Lương Diệu bình tĩnh hỏi.

“Không… Lương Diệu, dì Tưởng hiếu kỳ muốn hỏi thăm một chuyện, vào lúc dạy kèm con bé cháu có cảm thấy con bé biểu lộ tình cảm với cháu không?”

Lòng Ôn Lương Diệu chợt căng lên, anh tựa như đã biết Tưởng Lam tìm anh làm gì, anh suy nghĩ một chút, cười nói: “Dì Tưởng, dì có lời cứ nói ra đi! Có phải cháu đã làm dì khó xử không?”

“Nhất Nặc thích cháu.” Tưởng Lam thở dài: “Tối qua trước khi ngủ, con bé có viết một đoạn nhật ký dài, đều là ghi chép liên quan đến cháu, có thể thấy, con bé thích cháu.”

Gương mặt điển trai của Ôn Lương Diệu nổi lên một tầng đỏ, anh rủ mi, nhất thời không nói gì.

Tưởng Lam thở dài, Ôn Lương Diệu ngắng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu nhìn Tưởng Lam: “Dì Tưởng, xin dì đừng nói cho em ấy biết dì đã biết chuyện này có được không?”

“Dĩ nhiên dì sẽ gạt con bé, cũng không trách cứ, chỉ coi như không có chuyện gì thôi.”

“Dì Tưởng, cháu biết dì lo lắng chuyện gì, dì sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em ấy, sau này lòng dạ của em ấy không đặt vào chuyện học hành, phải không ạ?”

“Dì cũng không biết chuyện dì lo có thừa không.

“Dạ, cháu cũng lo lắng, cháu hi vọng Nhất Nặc có một tương lai tốt đẹp, cháu cũng hi vọng em ấy cố gắng, chăm chỉ.”

“Lương Diệu, cháu đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, xem ra đúng là dì đã lo lắng nhiều, vốn là chuyện này dì cũng không nên tìm cháu trò chuyện, cháu còn có chừng mực hơn dì.”

Ánh mắt Ôn Lương Diệu lộ ra vẻ lo âu: “Cho dù dì Tưởng không đến tìm cháu, cháu cũng sẽ để Nhất Nặc bỏ đi tâm tư này, để em ấy an tâm tiếp tục học hành.”

Lần này ánh mắt Tưởng Lam không khỏi ánh lên vẻ lo âu, xem ra đúng là bà đã lo lắng thừa, phương thức xử lý của Ôn Lương Diệu còn tốt hơn của bà, bây giờ, bà chỉ lo cô con gái nhà bà có chịu nghe phương thức này không mà thôi.

“Lương Diệu à! Trong chuyện này, làm phiền cháu nhẹ nhàng với con bé một chút! Nhất Nặc còn nhỏ, dì sợ nó bị kích thích.”

“Vâng! Cháu sẽ cố gắng không làm tổn thương em ấy.” Ôn Lương Diệu nói xong, đáy mắt không hiểu vì sao lộ ra vẻ buồn rầu.

Lòng Tưởng Lam không khỏi nảy lên, bà nhìn Ôn Lương Diệu, trầm tư vài giây, bà mạo muội nhìn anh: “Lương Diệu, dì có thể nhiều lời hỏi một chút, cháu có cảm tình gì với Nhất Nặc không? Con bé này dính người, dì biết.”

Gương mặt Ôn Lương Diệu không khỏi đỏ lên, anh ngắng đầu nhìn Tưởng Lam, ánh mắt chắc chắn: “Dì Tưởng, nói thật, cháu vô cùng thích Nhất Nặc.”

Tưởng Lam cũng tựa như trong dự liệu khi nghe được câu trả lời này, con gái bà đáng yêu như vậy, người gặp người thích, cũng không phải bà tự khen, con gái bà thực sự có cái mị lực này.

“Lương Diệu, cảm ơn cháu đã thẳng thắn nói với dì những lời này, dì cũng sẽ không xen vào, trước đây dì còn lo lắng, bây giờ chỉ cần giao cho cháu xử lý là được rồi.”

“Dì yên tâm, ít nhất trong vòng năm năm, cháu sẽ không quấy rầy em ấy học tập, cũng sẽ không xen vào cuộc sống của em ấy, dù em ấy có ám chỉ đáp lại, cháu cũng hi vọng trong năm năm này, em ấy không đặt tâm tư vào chuyện này.”

“Vậy cháu…”

“Cháu sẽ chờ, nếu năm năm sau, em ấy còn thích cháu, không ngại cháu… cháu sẽ chờ em ấy.” Ôn Lương Diệu nói những câu này, vô cùng kiên định.

Tưởng Lam không khỏi hít vào một hơi, thằng bé này lại định chờ con gái bà lớn lên? Xem ra tình cảm này không chỉ một mình con gái bà đơn phương, mà là cả hai người họ sớm đã có cảm giác với nhau.

Có điều, nội tâm Tưởng Lam cũng nảy lên một trận vui sướng, néu tương lai con gái có thể cùng thằng bé qua lại, vậy cũng là một lựa chọn tốt.

“Lương Diệu, thật ra cũng không phải chờ năm năm, ba năm đi! Chờ qua ba năm, là có thể nhìn thấy phương hướng tương lai của Nhất Nặc, đến lúc đó, dù hai đứa có đến với nhau, dì cũng tuyệt đối không phản đối, thậm chí vô cùng tán thành.”

Ánh mắt Ôn Lương Diệu loáng lên vẻ bình tính, nhưng anh vẫn cắn môi: “Dù là ba hay năm năm, cháu cũng sẽ chờ, dì Tưởng, chuyện này xin dì đừng nói với bất kỳ ai, cháu hi vọng đây là bí mật giữa hai chúng ta.”

“Vậy dì có thể nói với bác trai không? Ông ấy còn giữ bí mật hơn dì!”

“Dĩ nhiên có thể.” Ôn Lương Diệu mỉm cười, tựa như ánh mặt trời, khiến Tưởng Lam càng nhìn càng thích.

Lòng Tưởng Lam cũng buông lỏng, bà về đến nhà liền giấu mình trong phòng nói chuyện với chồng, Hình Chính Đình cũng không có ý kiến, hai ngươi sẽ giả như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là sẽ cẩn thận chú ý tâm tư của con gái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio