Chương
Tạ Trì Thành trầm thấp cười ra tiếng.
“Lần sau đừng uống rượu nữa, máy nơi như vậy không thích hợp với em.”
Diệp Như Hề nhịn không được, nói: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Nếu là trước khi say, cô nhất định không tự tin nói ra những lời này.
Ánh mắt của Tạ Trì Thành ngay lập tức trùng xuống, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp, nói: “Em dám nói lại lân nữa.”
“Chính, chính là chuyện này không hề liên quan đến anhl”
Lời nói và cử chỉ của cô còn mang theo vẻ âu trí của trẻ con.
Tạ Trì Thành giận đến bật cười, nói: “Em muôn được Lục Tư Viễn chăm sóc sao?”
Nhắc đên cái tên Lục Tư Viên, giỗng như là kích hoạt phải công tắc nào đó, nước mất cô đột nhiên trào ra mãnh liệt.
Tạ Trì Thành sững sờ.
Diệp Như Hề cắn chặt môi dưới, ngăn không cho tiếng thút thít phát ra, cô vừa rơi nước mắt vừa lau đi, nhưng càng lau lại càng rơi.
Chốc lát sau, Tạ Trì Thành nghiền.
răng nghiên lợi, sắc mặt tối sâm đến đáng sợ.
“Diệp Như Hề, em thật đúng là nhớ tới cậu ta sao?”
Diệp Nhự Hề im lặng không nói, chỉ là nước mắt cứ lặng lẽ rơi.
Vốn dĩ ban đầu cả người anh tràn đầy lửa giận, nhưng lúc nhìn thấy cô rơi lệ, anh lại cỗ găng đè xuông.
Tạ Trì Thành lần đầu tiên kiên nhẫn dỗ dành người khác, nói: “Em khóc cái gì? Một người đàn ông không có trách nhiệm, đáng đề em khóc sao?”
“Anh, anh đừng nói nhảm…”
“Sáu năm trước, anh ta có thể vứt bỏ em một lân, chắc chắn sẽ có thể vứt bỏ em lân thứ hai.”
Càng nói, càng đau lòng.
Nước mắt của Diệp Như Hề rơi càng lúc càng dữ dội, hai mắt đã lập tức đỏ hoe , mũi cùng sụt sùi.
“Đủ rồi, đừng khóc nữa!”
“Anh đừng kiếm chuyện với tôi nữa!
Đô khôn!”
“Diệp Như Hề, lá gan của em cũng lớn thật.”
“Đồ khốn! Đồ khốn! Tạ Trì Thành chính là một tên khôn nạn!”
Vừa nói xong, lập tức bị người kia dùng môi ngăn lại cái miệng còn vương mùi rượu của cô.
Ngọn lửa giận dữ bỗng chốc bị dập tắt.
Tạ Trì Thành dùng tay chống đỡ môi, trâm thập cười nói: “Đúng vậy, tôi là một tên khôn, thì sao?”
Diệp Như Hề lau nước mắt nói: “Tại sao? Tại sao anh lại muốn trêu chọc tôi, Tạ Trì Thành, anh muốn làm cái gì?”
Ánh mắt của anh trở nên tĩnh mịch: “Em sẽ sớm biết thôi.”
Diệp Như Hề uỷ khuất nói: “Hiện tại không thê nói cho tôi biết sao?”
“Không thể.”
Nói ra, cô sẽ chạy mắt.
Lần này, sao anh có thể cho phép được?