Chương
Diệp Như Hề đáng thương nhìn anh, nói: “Tôi cái gì cũng đều không có, tôi chỉ có Nhạc Nhạc, tôi chẳng có gì có thê cho anh.”
IETHiico sẽ Ví dụ như chính bản thân em.
Tạ Trì Thành phát hiện lúc cô say càng cảm thây cô thú vị hơn, lúc cô nhìn anh với đôi mắt ướt át kia, thật đúng là đáng yêu muốn chết.
Còn lúc tỉnh táo, cô giỗng như một bông hông có gai, trên mặt mỉm cười nhưng lại lại thu mình dưới lớp gai nhọn, không ai có thê đến gân.
Nhưng bây giờ, cô giống như một bông hoa mỏng manh, khiêu khích người khác tới hái xuống.
“Tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở cùng anh, tôi muôn về nhà…”
Diệp Như Hề nói câu này không có chút trọng lượng, rất nhẹ rất nhỏ, giông như một con mèo con.
Tạ Trì Thành đột nhiên hỏi một câu.
“Em muốn có một ngôi nhà sao?”
Diệp Như Hề cúi đầu và im lặng một lúc lâu.
Tạ Trì Thành cũng không sốt ruột, mà kiên nhân chờ câu trả lời của cô.
Rất lâu sau, cô nghiêm túc nhẹ gật đâu.
“Tôi muốn có một ngôi nhà. Ngôi nhà của riêng tôi. Một ngôi nhà mà không bị ai xua đuổi.”
Vừa nói xong, nước mắt lại rơi.
Lần đầu tiên trong đời từ khi sinh ra, Tạ Trì Thành có cảm giác đau lòng.
Tuổi thơ của Diệp Như Hề, anh đều đã điêu tra qua, là một đứa trẻ đáng thương, mẹ cô đã mang theo cô đi tái hôn, sau đó lại ly hôn, từ nhỏ cô đã sông một cuộc sông lang bạt không có nơi ở cô định.
_ “Tôi có Nhạc Nhạc, tôi có nhà.”
Diệp Như Hề nhân mạnh nói.
Tạ Trì Thành lấy lại tinh thần, giọng điệu có chút dỗ dành, nói: “Nhạc Nhạc cân một người cha, cần một người anh trai.”
Diệp Như Hề cần thận suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu ngao ngán.
“Nhạc Nhạc chỉ cần một người mẹ như tôi là đủ rồi!”
Sắc mặt Tạ Trì Thành lại thay đổi, suýt chút nữa bị nghẹn chết.
“Không đủ, Nhạc Nhạc cần sự chăm sóc của người cha.”
Diệp Như Hề bắt đầu dao động: “Thật, thật sao…”
“Thật.”
“Vậy thì tôi…”
“Hả?”
Diệp Như Hề nuốt một ngụm nước bọt, giỗng như thê rât miễn cưỡng mà nói: “Vậy tôi sẽ tuyên một người ở Diệp Như Hề dường như cảm thấy ý tưởng này là một ý kiên hay, trong miệng lâm bắm một hôi, sau đó hai, mí mất lại ‘đánh nhau’, có vẻ như rất buôn ngủ.
Tạ Trì Thành nhìn cô như vậy, từ bỏ ý định tiệp tục đặt câu hỏi, lại đạp ga lân nữa.
Còn về nơi sẽ hai người sẽ đi Đương nhiên là nhà của anh.
Đây là người phụ nữ của anh, là mẹ của con trai anh cơ mà.
Tạ Trì Thành trực tiếp đem người mang vệ nhà, đã gọi điện thoại báo cho người làm chuẩn bị một chút.
Tin tức này suýt nữa khiến trang viên nhà họ Tạ nỗ tung, đám người Ìàm luông cuồng tay chân chuẩn bị nghênh đón thiêu gia lần đầu tiên đưa phụ nữ về nhà.