Chương
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó là một giọng nói với giọng điệu cung kính truyện vào.
“Tiêu thư, cô đã dậy rồi sao? Bữa sáng đã chuân bị xong, quân áo cũng đã chuân bị xong cho cô. Xin hỏi tôi có thê vào được không?”
Diệp Như Hệ nhanh chóng đề người làm đi vào, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi, xem ra có lễ là người làm đã thay quân áo cho cô.
“Tiểu thư, cô có cần tôi giúp không?”
“Không cần, tôi có thể tự mặc.”
Diệp Như Hệ nhìn thoáng qua, đó là quân áo tôi hôm qua của cô, đã được giặt sạch sẽ, cô nhanh chóng thay quân áo xong.
Mở cửa, đã nhìn thấy một người làm đang đợi cô.
“Tiêu thư, thiếu gia mời cô xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Tâm trạng Diệp Như Hề phức tạp đi xuông lâu, khi đi đến chiêc bàn ăn dài, khi nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, cô chợt khựng lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trên hai gương mặt cực kỳ giỗng nhau, giờ phút này thời gian như đông cứng lại, ánh sáng âm áp chiêu sau lưng bọn họ, làm nhòe đi một tầng ánh sáng.
Tạ An có vẻ rât kén chọn, trên bàn bày một bữa sáng có đây đủ dinh .
dưỡng, nhưng thăng bé cầm nĩa rất lâu cũng không cho vào miệng, lông mày cau lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ương ngạnh, nhưng đôi mắt lại sợ hãi, hệt lân này đến lân khác, thằng bé vân còn e ngại ánh mắt của cha mình, không dám buông nĩa xuống, nhưng cũng không chịu ăn.
Diệp Như Hề còn nghe thấy giọng nói phàn nàn của Tạ An.
“Cha, con không đói, con có thể không ăn được không?”
Giọng nói yếu ớt, không đủ lực, hiển nhiên là dáng vẻ không dám phản kháng.
Nhưng, ánh mắt thờ ơ của Tạ Trì Thành vừa cụp xuống, thằng bé lại cúi đâu, có vẻ rất chằm chỉ đề nĩa vào quả trứng.
Nhưng trong mắt Diệp Như Hề, Tạ Trì Thành rõ ràng đang bày ra tư thê một người cha nghiêm khắc, đôi phó với đứa con trai kén ăn của mình, nhưng khi nhìn kỹ lại, bữa sáng trên đĩa của anh cũng không hê động đên, ngoại trừ cà phê bên cạnh đã bị uống mất một nửa.
Người này, so với Tạ An còn kén chọn hơn] Bản thân mình là người kén ăn mà lại bất con trai mình không được phép kén ăn, đây rôt cuộc là kiều cha nào con nây sao?
Diệp Như Hề cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, vừa mới đi tới, Tạ An lập tức nhìn lên.
Thằng bé sững người trong giây lát, chiêc nĩa trên tay rớt xuống đĩa, lạch cạch một tiêng, tạo ra âm thanh lớn.
Tạ Trì Thành nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói: “Tạ An, đầy là tác phong trên bàn ăn của con sao?”
Tạ An dù thế nào cũng không thể quan tâm tới chuyện này được nữa, thăng bé nhảy xuống khỏi ghé, chạy lon ton đến chỗ Diệp Như Hề, ánh mắt đây ngạc nhiên.
“Ma…ma mil Dì xinh đẹp, sao dì lại ở đây?”
Câu “Ma mi” kia, dưới cái nhìn của cha, thăng bé đã nhanh chóng sửa lại kịp thời, Tạ An phân khích hận không thê ôm lây mẹ mình.
Diệp Như Hệ bị sự nhiệt tình của Tạ An dọa sợ, trên mặt bât chợt nở nụ cười, nói: “Tiêu An, đã lâu không gặp.”
“Dì, dì sao lại tới, sao con không biết? Daddy! Sao cha lại không nói cho con biết?”