Chương
Ngay cả Diệp Như Mạn cũng chưa bao giờ được hưởng qua cách đối xử này!
Bác Chung chồng một cây gậy, sắp xếp cho thoả đáng, rôi giâu tâm trạng bât an trong lòng, đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Khi nhìn thây Tạ Trì Thành trực tiếp, bê Diệp Như Hệ đi tới, người hầu xếp hàng hai bên đồng loạt cúi người xuông, im lặng cúi đầu.
Bác Chung vội vàng bước nhanh về phía trước, nói: “Thiệu gia, phòng đã chuẩn bị xong.”
“Được.”
Tạ Trì Thành trực tiếp ôm người vào phòng, đặt cô xuông giường.
Lúc này, Diệp Như Hễ đã sớm chìm sâu vào giâc ngủ, chỉ là lông mày của cô hơi nhíu lại, như thể cô đang trải qua một giâc mơ không đẹp cho lắm.
Tạ Trì Thành vươn tay vuốt đôi lông mày đang cau lại của cô, vừa định đứng dậy rời đi, lại nghe thấy người trên giường lâm bằm một câu.
“Tạ Trì Thành, đồ khốn nạn!”
Người làm đang đợi ở trước cửa, hận không thê đem lỗ tai bịt lại.
Trời ạ! Lại có người dám gọi thiếu gia là đồ khôn kiệp! Người phụ nữ này chán sông rôi sao?
Vôn tưởng răng thiêu gia nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhưng không ngờ, phía sau lại vang lễn một tiêng cười trâm thấp.
Tạ Trì Thành tùy ý phân phó, nói: “Lau người và thay đồ cho cô ấy một chút.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lập tức có hai người giúp việc nữ bước vào phòng, định tắm rửa cho Diệp Như Hề.
Tạ Trì Thành bước ra khỏi phòng, vặn vẹo cánh tay, kêu lên một tiếng: “Cũng nặng lắm, lại còn ồn ào nữa. A mà, còn thăng nhóc kia đâu?”
Bác Chung vội vàng trả lời: “Tiểu thiệu gia đã ngủ rồi, bài tập hôm nay _ hơi nhiêu một chút.”
“Ừm. Đừng làm phiền thằng bé.”
“Vâng, thiếu gia.”
Tạ Trì Thành nghĩ đên ngày mại cái tên nhóc nhà mình mà nhìn thây Diệp Như Hề, nhất định sẽ sướng đến phát điên cho mà xem.
Nghĩ đên đây, anh cảm thây mình nên rút gọn thời gian, đem mọi việc xử lý ồn thỏa, rồi nhanh chóng đón Diệp Như Hề vào của.
Ngôi nhà này, nếu có cô thì có lẽ rất đáng đề mong chờ.
Khi Diệp Như Hề tỉnh dậy, đầu đau như búa bồ, nhịn không được mà ôm đâu lăn trên giường hai vòng, sau khi lăn xong, toàn thân cô cứng đờ.
Giường của cô, sao có thể lớn như vậy?
Diệp Như Hệ lôm côm bò dậy, hai mắt tròn xoe mở to liếc nhìn xung quanh, nơi bày biện trang trí xa hoa này, hoàn toàn không phải là phòng của cô.
Cô đây là…
Đang ở đâu vậy?
Cô cô gáng lục lọi lại trí nhớ của.
mình, nhưng phát hiện không thể nhớ ra bật cứ chuyện gì, toàn bộ ký ức sau khi lên xe của Tạ Trì Thành đều biên mật.
Chờ đã, xe của Tạ Trì Thành?
Diệp Như Hề theo bản năng vén chăn bông lên, nhìn cơ thể của cô một chút, trong chốc mắt sắc mặt cô tái nhọt, quân áo hôm qua của cô đã sớm không cánh mà bay, mà hiện tại cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa sạch sẽ.