Chương
Diệp Như Hề cắn răng nói: “Tạ Trì Thành, anh muốn đem đứa nhỏ rời khỏi tôi sao?”
Sắc mặt của Tạ Trì Thành bình tĩnh, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia rõ ràng, nói: “Nhạc Nhạc cần điều trị, hiện tại em không kham nổi đâu.”
Trái tim của Diệp Như Hề như muốn VỠ ra.
Nhưng…
Cô lại không có cách nào phản bác.
“Sự tồn tại của Diệp Như Mạn, trong thời gian này tôi sẽ không động ‹ đên, còn vệ chuyện này, không thể đề người khác biệt được.”
Giọng nói của Tạ Trì Thành mang theo tia mệnh lệnh, trong kế hoạch ban đầu của anh không có tình huống như ngày hôm nay, nhưng bây giờ anh nói với cô, anh phải chuẩn bị cho kết quả sau này.
Chỉ là, những lời này qua tai của Diệp Như Hề, lại mang một tầng ý nghĩa khác.
Khuôn mặt cô tái nhọợt, toàn thân run rây như sắp ngã.
“Từ nay về sau, em sẽ ở biệt thự với tư cách là đầu bếp của Tạ An, Nhạc Nhạc cũng sẽ đến đó. Tôi đã sắp xếp.
một đội ngũ y tế sẵn tại đó, những cái khác, không cần lo lắng.”
Đây là việc vừa rồi Tạ Trì Thành mới sắp xếp, bên phía biệt thự cũng đã chuẩn bị đầy đủ, đợi sau khi tình hình của Nhạc Nhạc ổn định, có thể trực tiếp lên đường trở về.
Diệp Như Hề cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.
Đây là…mối quan hệ tình nhân ngầm sao?
Không, có thể không phải là tình nhân, mà là bảo mẫu cho con ruột của cô.
Ban đầu lúc nhận lại Tạ An thì tâm tình cô rất kích động, nhưng qua lời nói của Tạ Trì Thành, toàn bộ đều vỡ vụn.
Cô không những không lấy lại được đứa con còn lại trở về, thậm chí ngay cả Nhạc Nhạc cũng không giữ được.
Cô lại muốn tùy hứng một chút, sợ răng sẽ trực tiêp mang theo đứa trẻ cùng bỏ đi, nhưng Tạ Trì Thành nói đúng, một mình cô không thể hoàn toàn chồng đỡ việc điều trị cho Nhạc Nhạc.
“Nhớ kỹ chưa?”
Anh hỏi.
Diệp Như Hề nắm chặt tay, nhỏ giọng đáp lại một tiêng.
Tạ Trì Thành nhíu mày, nhìn không rõ sác mặt của cô, chỉ là giọng nói có vẻ không đúng lắm, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi như cô đã hiệu được ý của anh.
Sau khi tình hình của Nhạc Nhạc ồn định, Tạ Trì Thành lập tức sắp xếp người đưa con gái trở vê, trên đường đi đêu trang bị một đội ngũ y tế nghiêm ngặt, bảo: vệ Nhạc Nhạc rất tôt.
Lần này, nơi họ trở về là biệt thự của nhà họ Tạ.
Chú Chung nghiêm túc quy củ đứng ở bên cạnh, dùng khuôn mặt ôn hòa nói: “Đây là căn phòng tốt nhất đã sắp xêp cho cô, hành lý cũng đều dọn lại đây cả rồi, có bất cứ yêu cầu gì cô chỉ cần cất lời.”
Diệp Như Hề ngần người nhìn căn phòng xa hoa trước mặt, so với căn phòng trước kia mẹ con cô ở còn lớn hơn vài lân.
“ Tiểu thư Như Hề, cô có còn dặn dò gì nữa không?”