Chương
Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, lắc đâu, nói: “Không cân, cảm ơn chú, chú Chung.”
Từ hôm nay trở đi, cô đã chính thức sông ở căn biệt thự rộng lớn này rồi.
Nhưng đối với tương lai, cô lại bắt đầu cảm thấy mê mang, nhưng SUY, nghĩ mê mang đó chỉ chọt lóe rồi biến mất, Diệp Như Hề lại một lần nữa vực dậy tinh thần.
Trở thành ‘đầu bếp’ cho Tạ An, vì để bảo đảm bí mật này càng ít người.
biết càng tốt, toàn bộ khu trang viên đều di dời hơn phân nửa người làm, chỉ để lại một bộ phận nhỏ ở lại làm việc, mà những người này đều là những người làm tận tâm và trung thành nhiều năm của nhà họ Tạ.
Tạ Trì Thành cũng không có dặn dò gì về thân phân của Diệp Như Hề, chỉ là sau khi đưa người vào nhà, anh lại lập tức biến mắt, dựa theo lời mà Tạ An nói chính là, daddy bận rộn lên là tìm không thấy người.
Cho dù có muôn vàn nghỉ vấn, Diệp Như Hề cũng nhịn xuống.
“Mami?”
Tạ An dựa vào khung cửa, thò đầu ngó vào trong.
Diệp Như Hề thấy nhịn không được mà tươi cười, nói: “Tiêu An? Không phải còn đang đi học sao?”
“Con đã hoàn thành bài tập và giáo viên giao cho rôi, cho nên mới tói đây thăm mami đó!”
“Con vào đi.”
Tạ An lập tức nhảy ào vào, ngoan ngoãn ngôi ở bên cạnh mami, vui vẻ nói: “Mami, đây là phòng con cô ý chọn cho mẹ đó, mẹ có thích không ạ?
Diệp Như Hề xoa xoa đầu cậu bé rồi nói: “Thích lắm, cảm ơn Tiều An nhé.”
Tạ An vô cùng hưởng thụ hành động yêu thương này của mẹ, cười hón hở giông như mèo vừa bắt được cá vậy.
“Mami, chúng ta đi đón em gái đi!
Daddy nói, hôm nay em gái đã có thể xuất viện rồi, sau này chúng ta sẽ cùng sông với nhau ở chỗ này, thật tốt quá! Mami, mẹ có thấy vui vẻ không?”
Diệp Như Hề cứng đờ, nhưng dưới ánh mắt vui vẻ hớn hở của Tạ An, vẫn là gật gật đầu.
“Ừ, mẹ thấy vui lắm.”
Tạ An duỗi tay ôm lấy mami, nhỏ giọng nói: “Mami, mẹ có thê từ từ làm quen với con được không?”
Diệp Như Hề kinh ngạc trừng lón hai mát.
“Con biết, mami còn chưa quen với sự tồn tại của con, nhưng, nhưng mami đừng có xa lạ với con được không?”
Hai mắt Diệp Như Hề có chút chua xót, cô cảm thấy bản thân đã che dấu rất tốt, nhưng Tiêu An lại mẫn cảm hơn những đứa trẻ khác nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn ra cô ngại ngùng bối rồi.
Tạ An là con trai cô mà.
Nhưng đứa nhỏ này, lại xa lạ hơn so với Nhạc Nhạc.
Trước khi mẹ con nhận nhau, cô chỉ coi thằng. bé là tiểu thiều gia của Long ¡ Đằng, mà hiện tại, đây lại là con trai ruột của cô.
Sao cô nỡ để bé con của mình cảm thây bât an cho được?