Chương
Diệp Như Hề nhăm mắt lại, cố nén nỗi chua xót dâng lên trong lòng, bây giờ hiểu ra sự thật cũng chưa muộn, bao nhiêu năm qua, đôi với sự nuôi dạy của nhà họ Diệp dành cho mình, sáu năm trước cô thay Diệp Như Mạn ngôi tù, cũng coi như là đã trả sạch mọi thứ.
Hiện tại, cô đã không còn nợ nhà họ Diệp nữa.
Tạ Trì Thành cười nhạo một tiêng, nói: “Còn nhỏ á Diệp Như Mạn, cô bao nhiêu tuổi rồi? Câu này cô cũng nhận được, có thấy xấu hỗ không?”
Mặt của Diệp Như Mạn đỏ bừng, cô ta đã tuổi rồi, hoàn toàn không nhận nổi câu nói đó.
Khuôn mặt già nua của Diệp: Kiến Nam không thê nhịn được nữa, nhưng ông ta vẫn kiên. trì nói: “Tổng giám đốc Tạ, mâu thuẫn giữa hai người có thể giải quyết được. Sau này, Mạn Mạn sẽ không tái phạm nữa, cậu…”
“Ông cảm thấy tôi đây là bãi thu gom rác sao?”
Diệp. Như Mạn vốn bị mắng là “rác rưởi” bỗng tái mặt.
Tạ Trì Thành đứng dậy nói: “Vị hôn | thê? Bắt đầu từ hòm nay cô ta sẽ không phải nữa. Chú Chung, tiễn khách.”
Sắc mặt của Diệp Kiến Nam rất khó coi, nếu hôm nay thật sự bị đuôi đi, như vậy công ty của ông ta sẽ không được cứu nữal Công ty mà ông ta đã dành rất nhiều tâm huyết sẽ phá sản, ông ta sẽ không còn gì cả.
Diệp Kiến Nam đột nhiên nhìn về phía Diệp Như Hà, người vừa mới đề nghị “cát đứt quan hệ cha con” đang đứng bên cạnh, trong lòng chủng xuông, nói: “Tổng giám đốc Tạ, cậu thích Tiểu Hề sao?”
Câu nói này khiến Diệp Như Mạn ở bên cạnh trợn to hai mắt, có chút sợ hãi hét lên: “Cha, cha, cha đang nói cái gì vậy…Con, con mới là hôn thê của Trì Thành……”
Diệp Như Hề cũng hiều ra điều gì đó, ánh mắt lạ lẫm nhìn về phía cha Diệp.
Sắc mặt của Diệp Kiến Nam trầm xuống, không hệ đếm xỉa đến Diệp Như Mạn, nói: “Nếu cậu thích Tiểu Hề hơn, chúng tôi đồng ý thay đồi người.”
Khoảnh khắc này vô cùng hoang đường.
Vu Bình nắm lấy cánh tay của Diệp Kiến Nam và nói: “Kiến Nam, ông đang nói bậy bạ gì vậy? Chuyện này, chúng ta làm sao có thê thay đổi chứ? Mạn Mạn mới là con gái của chúng ta mà…..”
Diệp Kiến Nam đầy bà ta ra và nói: “Câm miệng đi, Tiêu Hề cũng là con gái của chúng ta. Bà già nên hồ đồ rồi ư, Tiêu Hề và Mạn Mạn đều là con gái của nhà họ Diệp.”
Chỉ cân nhà họ Diệp có quan hệ với nhà họ Tạ, việc ông ta là bỗ vợ của Tạ Trì Thành, sẽ không thay đổi là đủ rôi. Tạ Trì Thành sẽ không bao giờ nhìn công ty của nhà họ Diệp phá _ sản.
Diệp Như Hề cảm thấy. VÔ cùng nực cười, chỉ vì lợi ích mà ông ta có thể nói ra những lời như vậy sao?
Diệp Như Mạn hét lên một tiêng, năm lây cánh tay của cha mình, hô hào: “Không! Không được! Làm sao ả tiện nhân Diệp Như Hề này có thể thay thế con chứ? Con không cho phép!”
“Mạn Mạn, nghe lời đi!”
“Cha! Cha điên rồi! Mẹ ơi, mẹ ơi, mau giúp con với, cha bị điên rồi! Con mới là người phải gả tới nhà họ Tạ! Con mới là Tạ phu nhân!”
Vu Bình giữ Diệp Như Mạn lại, nói: “Mạn Mạn, con bình tĩnh trước đi!”