Chương
Diệp Như Mạn căn bản không quan tâm, chỉ cần nghĩ Diệp Như Hề, ả tiện nhân này sẽ thay thế cô ta trở thành Tạ phu nhân, thì cô ta không thể chịu đựng được. Nghiệt chủng đê tiện này không xứng làm chị gái của cô tal Càng không xứng chèn ép cô tal Diệp Như Mạn kích động đến quên đi lý trí, cô ta trực tiếp năm lầy mẹ mình và hét lên: “Mẹ! Mẹ gạt con! Lúc trước đã nói xong chuyện, con sẽ thay thế Diệp Như Hề làm Tạ phu nhân! Hiện tại..
“Bốp.”
Lời còn chưa kịp nói xong, mặt cô ta đã bị một bàn tay khác bao phủ.
Diệp Như Mạn che miệng lại, ngã sang một bên, vẻ mặt cô ta kinh hãi.
Vu Bình hận không thể đem đứa con gái này nhét lại vào trong bụng, tức giận đên cả người run rây.
Mà lúc này, Diệp Kiến Nam mới chậm rãi bình tĩnh lấy lại tinh thần, nói: “A Bình, câu vừa rồi của Mạn Mạn nói, là có ý gì? Cái gì gọi là thay thê?”
Sắc mặt Diệp Kiến Nam xanh mét, nói: “Con hãy nói rõ ràng cho tal Rốt cuộc chuyện là như thê nào!”
Vu Bình nỗ lực bình tĩnh lại, giọng điệu ôn nhu, “Kiến Nam, Mạn Mạn thích Trì Thành như vậy, anh lại bảo Tiểu Hề đi trao đổi với con bé, cho nên Mạn Mạn mới nói không lựa lời, nói ra mây lung tung như vậy thôi.”
“Đúng đúng đúng, đều là con nói lung tung thôi, cha, cha nghe lầm rồi!”
Diệp Kiến Nam nhìn về phía Diệp Như Hà, nói: “Tiểu Hề, con nói rõ cho cha biết, năm đó đã xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Như Hề lúc này đã chết lặng, cô tựa như người xa lạ đứng ngoài cuộc, cô găng kéo kéo khóe môi, cô nói: “Lời nên nói tôi đã nói rôi.”
Tạ Trì Thành cảm thấy một trận khôi hài này nên hạ màn được rồi, mục đích của anh đã đạt được, tiếp tục chứa chấp những người kỉa ở chỗ này cũng chỉ làm chướng mắt.
“Chú Chung, tiễn khách đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Chú Chung còn mang theo mắy vệ sĩ, chuẩn bị đem này một nhà ba người kia ‘mời” đi ra ngoài.
Diệp Như Mạn liều mạng giãy giụa, hô to.
“Không! Trì Thành! Anh không thể đối xử với em như thế được! Em biết sai rồi!”
Diệp Kiên Nam lại ngoài ý muốn trở nên vô cùng trâm mặc, bị vệ sĩ áp sát mang đi, Vụ Bình cuôi cùng lại nhìn về phía Diệp Như Hề, ánh mặt mang theo một tia oán độc.
Sau khi một màn khôi hài kia được chấm dứt, bên tai cũng trở nên thanh tịnh hơn hẳn.
Trong không khí, yên lặng đến kỳ cục.
Tạ Trì Thành nhìn về phía Diệp Như Hề, nói: “Vừa lòng không?”
Diệp Như Hề ngắn ra, nhìn anh, đầy giọng run rây nói: “Tất cả nhữ ng chuyện này…… Là anh làm sao?”
“Dựa theo chỉ số thông minh của em chỉ sợ sẽ bị người ta đánh chết.”
Diệp Như Hề ngân ra, chậm rãi nhớ tới, anh đã từng nói qua, phải báo thù cho cô.
Mà tất những chuyện diễn ra vừa rồi, đó đều là muốn đề cô thấy rõ được bộ mặt thật của người cha kia sao?